Thương Vũ buồn cười nhìn nàng đi vào phòng, dự định đi nói chuyện với Thiệu Bồi.
Tình thế trước mắt đã đến thời khắc mấu chốt, mặt trời phát ra những tia nắng ban mai, Thiệu Bồi mang theo Tề Dương xuống núi Lan Chu, cũng đã đến Đông Đô.
Thương Vũ trực tiếp đến chỗ ở của Thiệu Bồi, gõ cửa mở ra.
Tề Dương vừa thấy hắn vẻ mặt liền đau khổ nói: "Đại sư huynh, huynh đợi sư phụ thu thập huynh đi! Ông ấy đã mắng huynh mấy ngày rồi đó."
Thương Vũ cười cười, vào phòng.
Thiệu Bồi nằm trên giường, trên đầu đắp một khối khăn ướt, đang nhắm mắt nghỉ ngơi, bên dưới khăn ướt là khuôn mặt rất tiều tụy, có thể thấy được lúc này tức giận không ít.
Thương Vũ lặng lẽ tiến lên lấy khăn ướt của hắn, một lần nữa vắt nước ấm, lại đắp trên trán của hắn, sau đó thấp giọng nói: "Sư phụ, ta đã trở về."
Thiệu Bồi nghe thanh âm của hắn, trợn mắt mở ra, lập tức ngồi dậy. Khăn ướt trên đầu rớt trên quần áo, hắn cầm chậu rửa mặt ném tới, nước văng tung tóe lên người Thương Vũ. Hắn chưa bao giờ tức giận như vậy phong độ, nho nhã đường như đã bị quét sạch.
"Cái tên đần độn nhà ngươi, vậy mà lại vì một nữ tử làm chậm trễ đại sự, ngươi không thấy phụ lòng mẫu thân ngươi sao?"
Thương Vũ quỳ một gối xuống trước giường hắn, hiên ngang ngẩng đầu lên, nhìn Thiệu Bồi nói: "Sư phụ, năm ấy, nếu như người có dũng khí mang mẫu thân của ta đi, mẫu thân của ta sao lại phải lấy chồng ở Thương Lan xa xôi rồi xảy ra việc thê thảm như vậy? Cha ta lớn hơn mẫu thân 20 tuổi, tần phi mấy người, mẫu thân ở Thương Lan trôi qua như thế nào, người tận mắt thấy rồi đấy.
Cho nên, ta sẽ không giống như người, hối hận cả đời."
Một câu khiến Thiệu Bồi á khẩu không trả lời được, hắn che ngực, giữa cổ họng có mùi máu tanh tràn ngập. Chuyện cũ không thể nhắc lại, bởi tất cả đều là sự hối hận.
Hắn vốn gọi là Lâm Bồi Thiệu, thuở nhỏ mất mẹ, mẫu thân của Bùi Vân Khoáng là trưởng tỷ của hắn, nhận hắn vào trong phủ nuôi dưỡng, hắn và mẫu thân Thương Vũ là thanh mai trúc mã. Thế nhưng, một đạo thánh chỉ hòa thân đã cắt đứt tình duyên của hai người. Hắn ở lại còn nàng sau khi đi lấy chồng ở xa hắn mới cảm nhận được sự hối hận khắc cốt ghi tâm, hắn mai danh ẩn tích đi theo nàng, dùng tên Thiệu Bồi sống ở Thương Lan. Nàng táng thân trong biển lửa, hắn không kịp cứu nàng ra chỉ cứu được Thương Vũ.
Hắn dốc lòng dưỡng dục Thương Vũ, luôn buồn bực không vui. Sinh thời, hắn chỉ hy vọng Thương Vũ có thể đoạt lại vương vị Thương Lan báo thù cho nàng, như vậy mới có thể đền bù được thảm kịch năm nào do sự hèn yếu của hắn tạo thành.
Lời nói của Thương Vũ như đâm vào lòng hắn, có đại hỏa ngập trời, có hối hận không bao giờ quên.
Thương Vũ nói: "Sư phụ, tình thế hôm nay đã không giống ngày xưa. Hoàng Thượng đã bệnh nặng, cũng không cần Ti Điềm dụng độc."
Dù vậy, hắn vẫn tức giận, cách làm của Thương Vũ quá mức xúc động, vì một nữ nhân như vậy, hắn cho rằng ầm ĩ, cảm thấy Thương Vũ chưa trưởng thành.
"Tư Điềm ở trong lòng ngươi chẳng lẽ quan trọng hơn bá nghiệp Thương Lan?"
"Sư phụ, quan trọng như nhau. Cả hai cũng không liên quan với nhau, vì sao nhất định phải đặt giang sơn và hồng nhan vào nơi thủy hỏa bất dung? Ta nên làm gì ta rất rõ ràng, ta cũng không còn là tiểu hài tử. Sư phụ, người yên tâm, ta sẽ không để cho người thất vọng."
Lời nói của Thương vũ cũng không phải không có lý, trước mắt Lý Trăn Đế đã là tuổi già như ngọn đuốc trước gió, không nên vận dụng ngân phác thảo, hắn chịu đựng cũng không được bao lâu.
Thiệu Bồi thở dài một tiếng, nói: " tùy ngươi đi, ngươi trưởng thành rồi, ta cũng không quản được."
Thương Vũ nắm chặt bàn tay của hắn, thấp giọng nói: "Sư phụ, người trong lòng ta giống như là phụ thân, ngoại trừ Thất thúc, người thân nhất của ta chính là người. Nàng cũng là người thân nhất của ta. Các người, ta đều không vứt bỏ."
Thiệu Bồi thấy vẻ mặt hắn kiên quyết, biết có khuyên nữa cũng vô ích, liền dời chủ đề: " gần đây Lâm Giang vương có động tĩnh gì không?"
"Hoàng Thượng đã từng nói trong vòng ba năm hắn không thể vào kinh, cho nên trước mắt hắn chỉ có thể lo lắng suông, không thể tới đây. Vài ngày trước hắn dâng tấu chương, nói nam cảnh Yến Châu có bọn cướp đường làm loạn, đang mang binh chinh phạt."
" Lúc này hắn còn dâng tấu, ngươi xem hắn có ý tứ gì?"
"Trước mắt Hoàng Thượng vẫn chưa chết, hắn cũng không thể công khai kháng chỉ mà vào kinh, cho nên Đông Đô bên này xa xôi hắn sẽ không đến. Nhưng Yến Châu cách Thượng Kinh tương đối gần, hắn viện cớ diệt trừ phiến loạn, binh mã có thể danh chính ngôn thuận đến biên cảnh Yến Châu. Đợi Hoàng Thượng quy thiên, hắn liền mang binh xuôi nam, có thể chiếm được Thượng Kinh tự xưng Đế."
Thiệu Bồi cười lạnh: "chủ ý này của hắn thật không tệ, nhưng, hắn cũng phải có bản lĩnh đã!"
"Sư phụ, tuy rằng sách lược của hắn hơi kém một chút, nhưng xác thực là hắn dẫn binh đi đánh nhau rất có nghề."
"Binh mã Yến Châu không nhiều lắm, cho dù hắn chiếm được Thượng Kinh cũng không được kết quả gì."
"Vương Gia muốn thừa cơ hội này dẹp trừ hậu hoạn. Bằng không thì sau này rất khó tìm ra tội danh mưu phản lớn hơn để trị tội hắn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!