Nàng chợt hoảng hốt, đêm dài vắng người Thương Vũ lại ở trong phòng nàng, tình cảnh này giống như là vụng trộm hẹn hò. Nếu Tạ Thông trông thấy, thật không biết giải thích thế nào mới tốt. Nàng quay đầu lại nhìn Thương Vũ, thần sắc hắn thản nhiên, dường như còn muốn thoải mái đi ra ngoài chào hỏi Tạ Thông.
Nàng cấp bách, vội vàng kéo cánh tay của hắn lại, sắc mặt nhịn không được đỏ lên.
Nàng cất cao giọng nói với Tạ Thông ở ngoài cửa: "Được, muội tới ngay." Sau đó lại nói nhỏ với Thương Vũ: "Đợi lát nữa hãy đi. Đừng để cho người khác trông thấy."
Hắn hiểu ý của nàng, chân mày nhíu chặt. Sao, nàng sợ người khác biết nàng ở cùng một chỗ với hắn thế à? Trong lòng của hắn mơ hồ có chút không vui, nhưng nhìn đôi má đỏ bừng của nàng vẫn phải gật đầu.
Nàng thả lỏng tinh thần, mở cửa đi theo Tạ Thông ra cửa, kiệu nhỏ đã chờ sẵn ở đó rồi.
Nàng bước lên kiệu, trong lòng vẫn lo lắng không yên, nửa đêm Bùi Vân Khoáng còn cho người đến gọi mình, đã xảy ra chuyện gì sao?
Khi cỗ kiệu dừng lại, nàng liếc mắt liền trông thấy chiếc thuyền nhỏ đậu cạnh bờ trong đêm nguyên tiêu, lồng đèn treo ở mũi thuyền lóe sáng, nhấp nháy như ánh sao. Bờ sông đêm nay so với đêm nguyên tiêu vô cùng quạnh quẽ, trên sông không đèn không trăng, mặt sông tối như gấm đen, chỉ có vài ngọn đèn tỏa ra vầng sáng ấm áp mông lung.
Nàng bước xuống thềm đá bước lên thuyền nhỏ. Bùi Vân Khoáng đang ngồi trong khoang thuyền. Chẳng biết tại sao, nàng vừa liếc mắt nhìn liền cảm thấy trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn như nhuốm màu tịch liêu, vì màn đêm yên tĩnh hay do ánh đèn không rõ? Hay bởi vì quá quan tâm, nên nàng mới mẫn cảm đối với mọi thứ của hắn như thế?
Nàng tiến lên thi lễ: "Xin hỏi Vương gia có gì dặn dò?"
Trước mặt của hắn có một bầu rượu, nhưng chén rượu trong tay lại trống rỗng.
Hắn Nhìn nàng, trong lòng càng thêm mâu thuẫn, ôn nhu nói: "Muội ngồi đi."
Nàng ngồi đối diện với hắn, cúi đầu không dám nhìn hắn. Cách nhau một cái bàn, có thể nghe rõ ràng mùi rượu trên người hắn, nhàn nhạt như sương sớm trên núi. Hắn rất ít uống rượu, chẳng lẽ có chuyện phiền lòng sao? Trong lòng nàng dâng lên đau lòng và lo lắng, có đôi khi, nàng sẽ thay cho sự cô độc của hắn, cao xử bất thắng hàn (ở chỗ cao không khỏi rét vì lạnh, ở càng cao thì đái càng xa), nếu hắn có tâm sự, có thể nói cùng ai?
Không người có thể giải bày, chỉ có thể cô đơn lạnh lẽo uống rượu.
Hắn hít sâu một hơi, mở miệng nói: "Mấy hôm trước, có một vị Mai công tử đến kỳ xã, muội có gặp không?"
Nàng gật đầu: "Có gặp, Nhị sư huynh nói nàng là cô nương."
Hắn gật đầu: "Đúng, nàng là chất nữ của Hoàng Hậu, nghe nói muốn hứa hôn cho Nhạc Bình vương thế tử."
Nàng nhanh chóng sắp xếp lại mối liên hệ của các manh mối vừa xuất hiện này, liền hiểu rõ được lợi hại trong đó, không khỏi âm thầm lo lắng cho hắn. Nếu bọn họ thành hôn, nhất định sẽ rất bất lợi với hắn. Trách không được hắn lại uống rượu.
Hắn bỏ qua ánh mắt đang mở to trên khuôn mặt nàng, nhìn mặt nước đen kịt ngoài khoang thuyền, thấp giọng nói: "Thật ra sư phụ muội đã sớm khích lệ ta cầu hôn Mai Hàn Lâm, ta liên tục do dự, bởi vì năm ấy bổn vương lấy Trần phi cũng bởi vì phụ thân nàng ấy là Đông Dương hầu. Cửa hôn sự này do lão Vương gia định, lúc ấy bổn vương đã nghĩ, một ngày nào đó nhất định phải lấy người mình thích."
Giọng hắn trầm thấp, giống như lầm bầm lầu bầu, thế nhưng khi nghe vào trong tai nàng lại là một mạch nước ngầm cuộn trào mãnh liệt nhấn chìm trái tim nàng.
Hắn trầm mặc, không có nói tiếp, như thu lại ánh mắt ngoài cửa sổ, nhìn thẳng vào nàng. Tim nàng điên cuồng nhảy loạn, bối rối rủ tầm mắt xuống, như ngồi trên đống lửa.
Khí tức trong khoang thuyền mập mờ không rõ. Nàng rất khẩn trương, trong lòng rất sợ, sợ hắn sẽ nói ra điều gì.
Trong lòng của hắn do dự, mâu thuẫn. nhưng lý trí vẫn thuyết phục hắn nói ra, đây chỉ là một vở kịch, nàng không có bất kỳ nguy hiểm nào, cũng sẽ không có bất kỳ tổn thất nào. Nhưng mưu kế này không giống như những mưu kế khác, chỉ cần hắn bảo nàng làm, nhất định nàng sẽ cho rằng hắn không để nàng trong lòng, hắn không muốn nàng hiểu lầm như thế, hắn vốn có đặt nàng trong lòng. Nhưng mà phần trong lòng này, cuối cùng cũng không quan trọng bằng ngôi vị hoàng đế.
Mỹ nhân và giang sơn, đạt được cả hai thì còn gì bằng, nếu như không thể chọn cả cá và bàn chân gấu, là một người đàn ông thì phải cân nhắc một chút, bình thường ai cũng sẽ chọn vế sau. Đương nhiên, trước mắt hắn còn chưa phải lựa chọn như vậy, điều làm hắn khó xử chỉ là, nàng vốn khắc chế tình cảm của mình, chỉ sợ một lần này nữa, lòng nàng liền cách xa hắn hơn, cho nên hắn rất do dự.
Sau một lúc lâu, rốt cuộc hắn cũng nói ra: "Ti Điềm, bổn vương muốn muội giúp một việc."
Nàng nhẹ nhàng thở ra, vội nói: "Xin Vương gia dặn dò."
Hắn thở dài: "Việc có thể phá huỷ hôn sự, Thiệu môn chủ muốn dùng chiêu mỹ nhân kế đối phó Bùi Tự Vũ, khiến Mai gia trông thấy, hoặc làm cho hắn biết. Hắn cho rằng, muội là người thích hợp nhất."
Nàng vốn thông minh, lập tức hiểu ý của hắn. Trong lòng nàng chợt chấn động, thay vào đó là một cỗ đau đớn. Trong miệng nhàn nhạt đắng chát, nàng thản nhiên, cố gắng dùng thanh âm bình tĩnh, chậm rãi hỏi: "Vương gia nghĩ làm như thế nào?"
"Hắn làm người cẩn thận tự trọng, chỉ có thể dùng mê hương. Muội chỉ cần hô một tiếng, Tạ Thông sẽ đến ngay." Nói đến đây, trong lòng hắn cũng thấy buồn bực trước kế sách nực cười này.
Nàng rất nhanh đã đáp ứng "Được".
Hắn rất muốn nhìn vẻ mặt của nàng, thế nhưng nàng lại cúi đầu thấp xuống, lông mi thật dài phủ lên đôi mắt nàng, nhìn không thấu tâm sự của nàng. Hắn nhìn dáng vẻ của nàng, trong lòng có chút hối hận, ngay sau đó còn nói: " Nếu như muội không muốn, ta sẽ nghĩ biện pháp khác."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!