Hôm sau, kinh thành đại biến. Người nhà của Hoàng Thượng là Lâm Giang vương ở Kỳ Phúc Tự ngông cuồng lợi dụng thiên ý tung tin đồn nhảm mê hoặc lòng người, long nhan thánh thượng giận dữ, giáng chức hắn đuổi về đất phong, yêu cầu trong vòng ba năm không được đặt chân vào kinh thành. Tin tức này vừa lộ ra, An Khánh vương phủ và Nhạc Bình vương phủ lập tức náo nhiệt hơn ngày thường rất nhiều, một vài quan viên ào ào chạy đến chúc mừng trễ, dụng ý không cần nói cũng biết.
Bùi Vân Khoáng cảm thấy trong lòng bỗng nhiên nhẹ nhõm rất nhiều, Lâm Giang vương luôn nhìn chằm chằm vào đất phong của hắn, hiện tại hắn có thể yên tâm hơn rồi. Nhưng Lâm Giang vương nhiều năm kinh doanh, nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ, trong triều cũng không thiếu vây cánh của hắn. Bùi Vân Khoáng hiểu rất rõ hắn, hắn quyết sẽ không ở Yến Châu an phận sống quãng đời còn lại. Hiện tại danh tiếng của Thương Vũ Triển Bằng đang lớn mạnh, một nhậm chức ở bộ binh, một ở doanh trại ngoại ô gần kinh đô. Như vậy, kế tiếp, nên bảo hai người đi tiếp cận Bùi Tử Do, ám chỉ với hắn nếu Lâm Giang vương có ý tạo phản, bọn họ nguyện ý tương trợ, mưu đồ vinh hoa phú quý.
Đợi đến khi Lâm Giang vương tạo phản, cũng chính là lúc Thương Vũ có thể quay về Thương Lan, xem như hắn đã có thể trả lời với phụ thân và cữu cữu, thực hiện di ngôn của hai người. Vài năm vất vả, tiến hành từng bước một cách thận trọng, rốt cuộc đã có được thời cơ tốt như hiện nay, hắn muốn mạnh mẽ tiến lên phía trước. Kế tiếp phải liên thủ với đại thần trong triều lật đổ Trương Quốc sư. Thất Thế Môn tìm một nữ hài làm Chu Tước, chính là vì ngày hôm nay.
Bởi vậy lần đầu hắn gặp nàng, đã cảm thấy rất hợp mắt. Nàng làm cho người ta cảm giác nhã nhặn lịch sự ôn nhu lại ẩn chứa sự kiên cường bất khuất, nàng cứ nói vì tiền mà đến Thất Thế Môn, thế nhưng khi hắn ở trên thềm đá đưa cho nàng một miếng ngọc bội để thăm dò nàng, nàng lại không nhận, chỉ mượn hắn ba lượng bạc. Hắn rất thích người không tham lam như vậy.
Cô bé này giống như một viên đá nho nhỏ, khiến lòng hắn gợn sóng. Mọi thứ đều thuận lợi, đều trong tầm kiểm soát của hắn, chỉ có nàng là ngoài ý muốn.
***
Ngày mười tám tháng giêng, Tả thịnh đến. Ti Điềm rốt cuộc đã rõ vì sao Tả Thực Thu bảo hộ hài tử chu toàn như thế, không cho ăn thức ăn bên ngoài, thì ra chính hắn cũng đã hại chết hài tử của người khác bằng cách này, cho nên đặc biệt dày công đối với đồ ăn thức uống của hài tử nhà mình.
Trong lòng nàng tràn đầy thù hận đối với Tả Thực Thu, nhưng đối mặt với Tả thịnh thì không hận nổi. Hắn là nhi tử Tả Thực Thu yêu thương nhất, thế nhưng hắn là hắn, phụ thân hắn là phụ thân hắn. Thấy hắn, nàng lại nhớ tới đệ đệ, trong lòng vô cùng đau đớn. Biết đâu ngay từ nhỏ hắn đã bị bệnh, chính là trời cao trừng phạt Tả Thực Thu.
Nàng vẫy ngân câu lên trên bàn cờ, dùng chiêu hồng tụ thêm hương năm đó Thương Vũ dạy nàng. Thuốc phấn này thấm hút rất mạnh, lúc Tả thịnh đánh cờ sẽ dính lên ngón tay. Bên trong Tạ Thông truyền thụ kỳ nghệ trong nửa canh giờ, Tả thịnh sẽ nghỉ ngơi một khắc, ăn ít bánh ngọt, uống nước. Tuy hắn nhất định sẽ rửa tay, nhưng thuốc bột dính trên ngón tay chỉ có thể rửa đi một chút. Thuốc do Thiệu Bồi và Tô Phiên điều chế, đều khiến người sợ hãi thán phục.
Sau khi vẩy thuốc bột, nàng hơi hơi có chút không đành lòng và áy náy, nhưng nghĩ đến Tiểu Ngạn, nàng liền quyết tâm. Tiểu Ngạn cũng là người vô tội mà? Cuối cùng có một ngày, nàng muốn Tả Thực Thu phải trả giá thật nhiều.
Tiễn Tả thịnh, Tạ Thông thấy Ti Điềm buồn bực không vui, tâm sự nặng nề, liền thu hồi bàn cờ an ủi: "Muội không cần lo lắng, Lương Quốc Nhân sẽ chữa lành hắn. Khi còn bé bệnh của Tả thịnh là do hắn trị khỏi, cho nên Tả Thực Thu rất tín nhiệm hắn. Hắn chỉ cần nói Tả thịnh phát bệnh là do thuốc dưỡng đan, Tả Thực Thu sẽ tin tưởng không nghi ngờ."
Hai người đang nói, bỗng nhiên ngoài cửa có người gõ cửa.
Ti Điềm mở cửa, hạ nhân ngoài cửa bẩm báo: "Công tử, có khách nhân đến."
Tạ Thông từ trong phòng đi ra, đi đến cửa ra vào kỳ xã, hai mắt tỏa sáng.
Bên ngoài Kỳ xã có một vườn mai, một vị tuấn tú công tử đứng đấy, dung mạo phong nhã, cử chỉ bất phàm. Hắn nhìn thấy Tạ Thông cũng là thoáng sững sờ, sau đó trấn định lại, hỏi: "Xin hỏi Tạ công tử ở đâu?"
Tạ Thông cười cười ha ha: "Chính là kẻ hèn này."
"Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu." Người nọ chắp tay, nói: "Tại hạ họ Mai, đặc biệt đến tiếp kiến công tử, xin công tử vui lòng chỉ giáo."
Tạ Thông sóng mắt mỉm cười: "Không dám không dám, mời vào trong." Mai công tử? Trong lòng của hắn âm thầm cười cười.
Hai người đi vào kỳ thất, Ti Điềm ở bên ngoài chờ không đến một canh giờ, chỉ thấy công tử kia từ bên trong đi ra.
Nàng ngạc nhiên không thôi, nhanh như vậy đã kết thúc một ván?
Mai công tử và Tạ Thông cáo biệt nhau, bước lên kiệu liền vội vàng rời đi.
Ti Điềm nhìn bóng lưng của hắn cảm thấy có chỗ nào đó là lạ, thế nhưng lại nói không được lạ ở chỗ nào.
Tạ Thông đưa mắt nhìn đỉnh kiệu kia, cười tủm tỉm nói: "Bổn công tử rất ít đánh cờ với cô nương, đơn độc hạ một ván, không tẫn hứng."
Ti Điềm hoảng sợ hỏi: "Có thật là một cô nương không?"
"Tất nhiên rồi."
Ti Điềm hỏi: "Cũng bởi vì nàng là cô nương, cho nên huynh nhường cho nàng, mới thua nhanh như vậy?" Thông ca thật đúng là người phong lưu, biết thương hương tiếc ngọc, nàng thấy rất buồn cười.
"Không phải, không đợi bổn công tử nhường, bản thân nàng ta liền cố ý thua. Ta thấy, nàng ta tới nơi này là có dụng ý khác"
Ti Điềm ngạc nhiên hỏi: "A, thế dụng ý của nàng là gì?"
Tạ Thông nói: "Vừa rồi, trong lúc vô tình nàng buộc miệng nói một câu, nghe nói thế tử gia cũng thường đến đánh cờ với Tạ công tử."
"Huynh nói là, nàng đến để hỏi thăm Bùi Tự Vũ?" sau khi đi theo Bùi Vân Khoáng, nàng cũng nhạy cảm hơn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!