Buổi sáng hôm giao thừa, Bùi Vân Khoáng và Hứa thị được triệu vào cung. Trong cung Hoàng Thượng bày yến tiệc, lần này không chỉ mở tiệc chiêu đãi hoàng thân quốc thích, còn có một vài tướng lĩnh Bắc Chinh.
Ti Điềm có nửa ngày nhàn rỗi, mỗi khi không có việc gì làm nàng đều nhớ tới mẫu thân, vì vậy liền đi dạo trong vườn để giải sầu.
Hoa mai nở, nhánh mai gầy dật, hương hoa như say lòng người, nàng dừng bước chân ngửa đầu hít sâu vài hơi.
Đột nhiên, Lục Ngọc thị nữ bên người Tô Phiên chạy tới: "Ti cô nương, mới vừa rồi có người tới tìm cô nương, bị quản gia đuổi đi rồi, đây là vật hắn lưu lại."
Nàng ngạc nhiên: "Ai vậy?"
"Ta không biết, quản gia chỉ giao cho ta vật này thôi."
Nàng tò mò nhận lấy gói đồ. Gói đồ trong tay cũng hơi nặng. Nàng trở lại phòng, để gói đồ trên bàn mở ra, bên trong là một cái áo khoác bằng gấm rất đẹp, còn có mấy gói điểm tâm, còn có năm lượng bạc!
Nàng nghĩ cả buổi cũng không nghĩ ra được còn ai trong kinh thành này tặng đồ cho nàng, là Hổ Tử ca sao? Thế nhưng nếu như là hắn, quản gia Hoàn tử nhất định sẽ không không cho hắn đi vào, vậy rốt cuộc là ai?
Nàng gói bọc đồ kỹ lại, đi tìm quản gia Hoàn tử.
Bùi Tứ Hỉ thấy nàng tới hỏi, vội nói: "à, người nọ chừng hai mươi tuổi, hắn nói hắn họ Ngô. Ta thấy hắn có khuôn mặt thư sinh, ta không cho hắn đi vào mà đuổi đi rồi, thế nhưng hắn cứ chết sống muốn để thứ đồ vật này lại."
Trong lòng nàng chợt bừng tỉnh, chẳng lẽ là Ngô Dong? Nhưng không phải hắn ở Tín Châu sao, sao lại đến kinh thành? Nhưng ngoại trừ hắn, hiện tại nàng không nghĩ ra mình còn quen biết vị nào họ Ngô nữa.
"Quản gia đại thúc, nếu lần sau hắn đến, ngài gọi một tiếng, ta đi ra gặp hắn được không?"
"Được."
Không nghĩ tới buổi chiều hôm sau , quản gia lại tới tìm nàng: "Ti cô nương, người hôm qua lại tới nữa."
Nàng suy nghĩ một chút nói: "Nhờ đại thúc bảo hắn đi tới cửa phía tây của hậu hoa viên chờ ta, ta sẽ ra ngay."
Hôm nay là mùng một tết, trước cổng Vương Phủ người ra vào tấp nập, hiển nhiên nàng không thể nói chuyện ở đó được. Cửa phía tây của hậu hoa rất vắng vẻ, bình thường chỉ có mấyngười đưa đồ ăn mới đi qua chỗ đó, ở đó nói mấy câu sẽ không có người nhìn thấy. Ngày hôm qua nàng suy nghĩ nửa ngày, thật ra trong lòng đã tám chín mười phần cho rằng người nọ chính là Ngô Dong rồi, nghĩ đến hắn, trong lòng không nói rõ được là tư vị gì.
Nàng chậm rãi đi đến phía tây của hậu hoa viên, nhẹ nhàng mở cửa gỗ ra, phát hiện một người trẻ tuổi đang chờ ở đó. Vóc dáng cao gầy, rất gầy gò. Trong lòng nàng càng thêm khẳng định hắn chính là Ngô Dong, nhịn không được cảm thấy xấu hổ.
Nàng thấp giọng hỏi: "Ta chính là Ti Điềm, xin hỏi công tử là?"
Người trẻ tuổi kia vừa thấy nàng, vẻ mặt cũng hồng hồng, thấp giọng nói: "Ta là Ngô Dong."
Quả nhiên là hắn, mặt nàng càng đỏ hơn.
"Sao huynh lại tới đây?"
"Tháng ba là kỳ thi mùa xuân, nương bảo ta trước đây tới."
"Ừ."
Hắn khẽ cười nói: "Vốn là ngày hôm qua muốn đón muội đi mừng năm mới, nhưng quản gia không cho thông truyền. Cho nên hôm nay tới chúc mừng năm mới."
Hắn lễ độ chu đáo như thế, ngược lại làm cho nàng thấy thật xấu hổ, vừa rồi thấy hắn, lại quên nói một câu mới như ý rồi.
"À, vậy huynh đang ở dâu?"
"Cha ta có một cửa hàng ở đường Dung Lâm, ta ngụ ở đó."
"Đa tạ huynh đã tặng đồ cho muội."
Hắn xấu hổ cười cười: "Là mẫu thân chuẩn bị, không biết muội có thích không."
Nàng mím môi khẽ cười: "Thích."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!