Chương 32: (Vô Đề)

Hắn tiến lên một bước, đang muốn động thủ, đột nhiên cửa bị đẩy ra, Tạ Thông thò đầu vào: "Đại sư huynh, Tây Yến tìm huynh."

Tới thật là đúng lúc! Hắn khẽ cắn môi, quay đầu lại nói: "Chuyện gì?"

Lâm Tây Yến đứng sau lưng Tạ Thông, nàng đi vào phòng, chưa nói câu nào nước mắt đã rơi xuống trước, hai hàng nước mắt rơi lã chã, rơi thành một đường, vừa nhìn thấy hắn liền không nhịn được nữa.

Ti Điềm vừa nhìn, vội hỏi: "Sư tỷ, tỷ làm sao vậy?"

Lâm Tây Yến không nói gì, rơi lệ với Thương Vũ.

Tạ Thông ra hiệu với Ti Điềm, Ti Điềm hiểu được, liền bước ra khỏi phòng, để hai người một chỗ, xem ra Lâm Tây Yến có lời gì muốn muốn nói riêng với hắn.

Thương Vũ vừa thấy nàng đi, vội nói: "Ti Điềm, đợi lát nữa hãy đi, ta có chuyện muốn nói với muội." Nên nói, nên làm, nhưng chưa ra tay được, lần này nàng ở đây, lần sau muốn gặp phải tìm cơ hội, thật là làm cho người ta sốt ruột mà.

Nàng gật đầu đáp ứng, đi đến bên cạnh Tạ Thông.

Tô Phiên nhíu nhíu mày, nói với hai người: "Đứa nhỏ Tây yến này, chuyện gì cũng để ở trong lòng, vừa rồi ta hỏi muội ấy, cái gì cũng không nói, cũng không muốn gặp Thương Vũ, cũng không biết đến cùng đã xảy ra chuyện gì?"

Tạ Thông cười cười hì hì: "Chẳng lẽ liên quan tới tình cảm của Đại sư huynh, không tiện nói với chúng ta?"

Tô Phiên liếc hắn: "Đừng đoán mò, sư phụ các ngươi phiền nhất chính là nói chuyện yêu đương giữa đồng môn với nhau, chậm trễ chính sự."

Tạ Thông ưỡn nghiêm mặt nói: "Tô tỷ, chúng ta có tính là đồng môn không?"

Tô Phiên cách hắn rất xa cười cười: "Chúng ta tất nhiên không tính, ta là người của Lưu gia, không phải là người của Thất Thế Môn."

Tạ Thông "ồ" một tiếng, lại hỏi ngược lại một câu: "Thật vậy sao?"

Tô Phiên không để ý tới hắn, hắn ngược lại không sao cả, dường như trong lòng rất có lòng tin.

Tô Phiên nói: "Ti Điềm, chúng ta đi đã lâu rồi, trở về thôi."

Ti Điềm gật đầu, nghĩ đến vừa rồi Thương Vũ dặn nàng không được rời đi, hắn còn tìm nàng có việc, liền muốn đi nói một tiếng với hắn.

"Tô tỷ, muội nói một tiếng với Đại sư huynh rồi đi."

Đi đến bên cạnh, cửa chỉ khép hờ. Nàng đang muốn gọi một tiếng Đại sư huynh, thế nhưng hoàn toàn kinh hãi!

Lâm Tây Yến đang dựa trước ngực của hắn, cái trán tựa vào bộ ngực hắn, tuy nhìn không nhìn thấy nét mặt của nàng ấy, nhưng hai người dựa sát vào nhau. Tay Thương Vũ giơ lên giữa chừng, giống như đang chần chừ, sau đó vỗ nhè nhẹ trên vai của nàng.

Nàng ngừng thở, sau khi liếc mắt thì không dám nhìn nữa, vội vàng lại lui trở về. Hắn và Lâm Tây Yến, chẳng lẽ? Nàng không tin, tuy tận mắt thấy cảnh này, thế nhưng nàng cũng không rõ cảm giác trong lòng là gì vì kinh ngạc đã lấn át hết thảy.

Bùi Vân Khoáng từ trong cung đi ra, tâm tình rất tốt.

Rốt cuộc chuyện cá gỗ đã vô cùng kì diệu truyền tới tai Hoàng Đế. Bởi vì Kỳ Phúc Tự ở Tín Châu, Hoàng Đế liền cố ý triệu kiến một mình hắn, hỏi rất nhiều, cũng rất kỹ càng. Hắn rất thành kính kể lại việc mấy ngày qua bản thân mình đã trải nghiệm việc "Cầu nguyện" như thế nào, trong lời nói cho thấy hắn hết sức tin phục tán thưởng đối với thần vật từ trên trời rơi xuống ở Kỳ Phúc Tự. Vẻ mặt Lý Trăn Đế thâm trầm, nhìn không ra là vui hay không vui.

Hắn biết rõ, nước cờ này đã đến hồi quyết định thắng thua. Bùi Thượng Phong có thể sẽ trở lại đất phong ở Yến Châu, vĩnh viễn không ngóc đầu dậy nổi.

Trong lòng hắn vô cùng thoải mái, khi trở về phủ liền dặn dò hạ nhân đi mời tiểu quận chúa Bùi Vân Ý trở về mừng năm mới. Vân Ý luôn ở tại Tử Vân am vùng ngoại ô, một năm hai huynh muội gặp nhau không được mấy lần. Trong lòng của hắn cũng có chút không đành lòng, nhưng đây là di mệnh của mẫu thân. Nhiều năm trước, cô cô mất ở Thương Lan, trong lòng mẫu thân sợ hãi.

Về sau có muội muội, bà luôn nơm nớp lo sợ vận rủi lần nữa rơi xuống người nữ nhi, cuối cùng đành phải nhẫn tâm đưa nàng đi để phòng ngừa bất trắc.

Vân Ý đã mười lăm tuổi rồi, hắn dự định năm nay sẽ định hôn sự cho nàng, sau đó đường hoàng gả ra ngoài, như thế cũng xem như đã giải quyết xong nỗi băn khoăn trong lòng hắn.

Yến tiệc đêm hôm ấy, Ti Điềm gặp được tiểu quận chúa, quả nhiên như nàng suy nghĩ, phong thái đạm bạc ung dung, Vân Ý vừa cao quý rực rỡ vừa hoà nhã, dung mạo vô cùng xinh đẹp.

Nàng nhớ đến câu nói ngày ấy của Bùi Vân Khoáng khi bị nhốt, lúc ấy nàng còn vui mừng thay cho lương duyên của Thương Vũ, thế nhưng hôm nay thấy Lâm Tây Yến và Thương Vũ, lòng của nàng lại rối bời, cũng không thể nói rõ rốt cuộc hy vọng hắn và tiểu quận chúa hay cùng với Lâm Tây Yến.

Trưa hôm sau, bỗng nhiên Triển Bằng đến nhà bái phỏng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!