Đêm thu, sau khi hôn xong thì ngoài ánh đèn ấm áp là bầu không khí vừa xấu hổ vừa yên tĩnh đến kì lạ. Yên tĩnh đến mức chỉ còn nghe thấy được tiếng hít thở, nhanh của hắn còn chậm của nàng, tiếng hít thở ấy được gió hòa vào cùng một chỗ, không phân được là của ai với ai.
Nàng vừa thẹn vừa giận: "Đại sư huynh, huynh, huynh thật quá đáng."
Có nam nhân nào hẹp hòi như hắn không! Ngày đó, rõ ràng là hắn chủ động yêu cầu nàng hôn hắn mà, sao hôm nay lại nói là nàng chiếm tiện nghi của hắn nên giờ muốn đòi lại. Nhưng cho dù nàng nghĩ tới nghĩ lui bao nhiêu lần cũng cảm thấy hắn mới là người hai lần chiếm tiện nghi của nàng! Nàng thở phì phì dậm chân xoay người rời đi.
Hắn vội vàng kéo tay áo của nàng. Nàng vừa sợ vừa thẹn, dùng sức giật tay áo trở về. Hắn giả vờ đứng không vững, cả người bổ nhào về phía trước, kẹp nàng ở giữa bức tường phù điêu và cánh tay của mình.
Nhất thời nàng như chú chim nhỏ bị cánh tay rắn chắc như bức tường đồng của hắn vây lại.
Hô hấp của hắn gấp gáp, lướt nhẹ qua tóc mái ngang trán đang lay động của nàng, mang theo mùi rượu và hơi thở của nam tử. Tim nàng đập dồn dập nhưng không dám ngẩng đầu lên nhìn hắn, cũng không dám đẩy bộ ngực của hắn ra, chỉ âm thầm lo lắng trong sự hoảng hốt và xấu hổ, không biết hắn có muốn đòi thêm chút "Tiền lãi" nữa không.
Thật sự là hắn rất muốn kiếm thêm một chút "Tiền lãi", nhưng thấy phản ứng của nàng... Thời gian dường như ngưng đọng lại, hắn rút tay về vuốt vuốt lông mày, trầm giọng nói: "Ta uống nhiều quá."
Vừa thoát khỏi vòng vây của hắn, nàng lập tức tựa lưng vào bức tường phù điêu thở dài một hơi, nàng cũng biết hắn uống nhiều quá.
Hắn dường như đứng không vững, nàng vội đỡ cánh tay của hắn, ân cần hỏi thăm: "Có cần đi tìm Tô tỷ xin thuốc tỉnh rượu không?"
Hắn liền nói "Được."
Một màn thăm dò này không đạt được kết quả như hắn muốn.
Nàng vội vàng rời đi giống như là bé thỏ con bị kinh hãi.
Hắn đứng ở dưới ánh đèn, có chút buồn bã. Giam giữ nàng cũng không phải là điều hắn muốn.
Ngay sau khi hắn trở lại viện thanh long nàng liền đưa thuốc tỉnh rượu tới, giống như sợ hắn tập kích lần nữa, nàng vội đặt thuốc ở trên bàn liền nhanh chóng rời đi.
Dưới ánh đèn, gương mặt của nàng ửng hồng, có lẽ nàng vẫn chưa hết xấu hổ sau nụ hôn kia.
Binh thư có câu, đánh vào lòng người là thượng sách, đánh vào thành trì là hạ sách. Hắn nhìn bóng lưng nàng, mày kiếm cau lại, hắn vẫn luôn cho rằng tính nhẫn nại của hắn rất rốt, nhưng chỉ riêng trong chuyện này, vì sao lại thiếu kiên nhẫn?
Sáng sớm hôm sau, ba người Thương Vũ xuống núi. Lúc từ biệt, nàng âm thầm quan sát, phát hiện thần sắc hắn tự nhiên thẳng thắn, ánh mắt hắn khi nhìn nàng như làn thu thuỷ (chỉ mắt long lanh của người con gái đẹp), trong veo như nước. Nàng nhẹ nhàng thở ra, đúng là đêm qua hắn uống hơi nhiều.
Ba người vừa đi, Thất Thế Môn bỗng trở nên vô cùng vắng vẻ. Qua ba ngày, Tô Phiên dẫn theo nàng xuống núi, đi vào thành Tín Châu đến vương phủ An Khánh .
Người giữ cửa biết Tô Phiên, vừa nhìn thấy nàng liền cung kính gọi một tiếng "Tô cô nương". Sau đó một nam tử trung niên trong cửa lớn màu đỏ đi ra, cười nói: "Vương gia biết hôm nay cô nương tới, cố ý kêu ta chờ ở đây ."
Tô Phiên thấy là quản gia Bùi Chu, liền nhẹ nhàng cười cười: "Chu thúc mạnh khỏe, Vương gia đang ở đâu?"
"Hôm nay Vương gia đi đến chỗ Lâm đại nhân. Mời hai vị vào."
Tô Phiên "A" một tiếng, dẫn Ti Điềm đi vào Vương Phủ.
Ti Điềm phát hiện Vương Phủ ở Tín Châu còn xa hoa hơn cả Vương Phủ ở Kinh Thành, sân viện không biết lớn hơn bao nhiêu lần, mỗi đình đài lầu các đều có phong cách riêng, buổi tối hoa quế trong đình viện tỏa hương thơm ngát, hoa cúc khoe sắc rực rỡ, ngay cả gió cũng cất giấu hương thơm.
Tô Phiên nói với Bùi Chu: "Châu thúc có việc cứ đi trước, ta đi chào trắc Vương Phi đã."
Bùi chu nói: "Cô nương cứ tự nhiên."
Tô Phiên quen cửa quen nẻo đi thẳng đến nới ở của Hứa thị. Bùi Vân Khoáng không có ở đây, Hứa thị chính là chủ nhân trên danh nghĩa của Vương Phủ, tất nhiên phải đi chào nàng ta trước.
Ti Điềm nghe nói muốn đi chào Trắc Phi của hắn, trong lòng như nghẽn lại, loại cảm giác này rất kỳ quái, nàng cũng không thể nói rõ đó là cảm giác gì. Nàng biết với tuổi tác và địa vị của hắn, có Vương Phi là chuyện hợp tình hợp lý. Thế nhưng khi thật sự tận mắt nhìn thấy, trong lòng lại có một tư vị khác.
Hứa thị cũng không xinh đẹp như trong tưởng tượng của nàng. Khoảng hơn hai mươi tuổi, vẻ mặt nghiêm trang, có vẻ như hơi buồn. Thị nữ bên người nàng cũng không nhiều, nhưng quần áo trắng trong thuần khiết, sắc mặt thong dong, so với hạ nhân trong Vương Phủ ở kinh thành thì điềm tĩnh lễ phép hơn.
Tô Phiên dẫn theo Ti Điềm hành lễ.
Hứa thị khẽ gật đầu: "Tô cô nương, đã lâu không gặp."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!