Chương 21: (Vô Đề)

Buổi chiều hôm sau, Thiệu Bồi gọi Ti Điềm và Lâm Tây Yến vào nói chuyện.

Giữa đêm, hắn đã khôi phục lại phong thái thong dong thanh nhã như trước kia, dường như việc "Ngoài ý muốn" hôm qua chưa từng phát sinh trên người hắn. Thế nhưng trong phòng đã mất đi một chiếc đèn lồng, chậu cây cảnh kia cũng bị chuyển qua bệ cửa sổ.

Hai người nhìn thấy hắn, trong lòng cũng hơi có chút lo lắng không yên, tuy rằng hạ độc là do hắn yêu cầu, nhưng khi thật sự làm như thế thì trong lòng vẫn cảm thấy lo sợ bất an, không biết hắn toan tính ở chỗ nào.

Hắn không đề cập đến chuyện ngày hôm qua mà chỉ cầm mấy tấm ngân phiếu trên bàn, chia ra đưa cho hai người.

Ti Điềm nhận lấy ngân phiếu, ngón tay khẽ run run, dường như hết thảy không phải sự thật. Nàng cũng không phải là người tham tiền, nghèo túng đã hơn một năm nàng cũng đã quen với cuộc sống cần kiệm khi túng thiếu rồi. Bỗng nhiên xuất hiện một số tiền lớn như vậy quả thật làm cho nàng có chút luống cuống, mặc dù nàng đã chờ đợi ngày này thật lâu rồi. Nàng tâm tâm niệm niệm có tiền rồi sẽ mua một tòa đình viện nhỏ, để mẫu thân có thể dưỡng lão.

Rốt cuộc hôm nay cũng có thể thực hiện được tâm nguyện này rồi. Mẫu thân không cần phải ăn nhờ ở đậu, nàng ước gì có thể lập tức xuống núi đón mẫu thân ra khỏi nhà Dương thẩm.

Lâm Tây Yến cũng giống như nàng vô cùng vui mừng. Có số bạc này nàng có thể báo thù cho cha mẹ rồi. Võ công của nàng không tốt, nhưng trên đời này còn có một nghề nghiệp gọi là sát thủ, có bạc rồi thì việc này càng dễ thực hiện hơn.

Thiệu Bồi nhìn vẻ mặt hân hoan của hai nữ hài tử, nhàn nhạt nói: "Kể từ hôm nay, các ngươi là Chu Tước của Thất Thế Môn, bất cứ việc gì cũng phải nghe theo sự sắp xếp của ta. Bắc Cương đang rối loạn, mùa thu năm nay Hoàng Thượng muốn tổ chức một cuộc thi võ. Tây Yến, ngươi và Tề Dương cùng với Thương Vũ đi Đông đô dự thi, mọi việc phải nghe theo sự sắp xếp của Thương Vũ."

Lâm Tây Yến mím môi gật đầu. Mấy tháng qua, chỉ có giờ phút này là vẻ mặt nàng mới thật sự vui vẻ.

Thiệu Bồi lại nhìn Ti Điềm, nói: "Mấy ngày nữa, ngươi và Tô Phiên sẽ đi vương phủ An Khánh, đi theo làm tùy tùng ở bên cạnh hắn, mọi việc phải nghe theo lời Vương gia dặn dò, có chuyện gì có thể thương lượng với Tô Phiên."

Tim nàng đập mạnh một cái! Đi theo làm tùy tùng ở bên cạnh hắn. Sắc mặt nàng đỏ lên, nghĩ tới Lâm Giang vương phủ vào đêm hôm đó. Sau này, cũng sẽ thường xuyên như thế sao? Lòng của nàng lại bắt đầu rối loạn không yên.

Sau khi Thiệu Bồi dặn dò, lại yếu ớt thêm một câu: "Ba năm thật ra rất ngắn, trong nháy mắt mà thôi, không vội không vội." Hắn giống như đang trấn an hai người, lại giống như đang lầm bầm lầu bầu.

Trở lại viện chu tước, nàng ngồi sững sờ, bỗng nhiên có tiền nhưng vẫn cảm thấy không thoải mái. Nàng cười cười, cất kỹ ngân phiếu rồi xuống núi thăm mẫu thân.

Tịch Nhiễm nhìn thấy nhiều ngân phiếu như vậy lại càng hoảng sợ. Vội vàng truy hỏi lai lịch của số bạc này, lúc này Ti Điềm mới nói đến yêu cầu của Thất Thế Môn. Tịch Nhiễm lo lắng, vội hỏi: "Con đi theo An Khánh vương lại gặp nguy hiểm thì sao? Trên đường chúng ta đi Thượng kinh đã có người muốn giết hắn rồi đấy."

Thật ra âm ỷ trong lòng nàng cũng có một chút lo lắng, nhưng lại giả vờ hồ đồ phớt lờ đi cười nói: "Mẫu thân, hắn có nhiều hộ vệ như vậy, sẽ không có chuyện gì đâu. Lần trước không phải cũng hóa nguy thành an đó sao?"

"Chỉ cần bình an thôi, con nên trả lại bạc rồi rời khỏi Thất Thế Môn đi."

Ti Điềm trầm mặc một lát mới thấp giọng nói: "Mẫu thân, chuyện này làm sao có thể lật lọng được? Vả lại, Vương gia có ân với chúng ta, cho dù không có khoản bạc này thì có lẽ hầu hạ bên cạnh hắn cũng coi như là con báo đáp ân tình của hắn."

Tịch Nhiễm im lặng, đây là kết quả mà ngày thường bà bình vẫn dạy dỗ con mình có ơn tất báo là bổn phận làm người. Bà chỉ có thể âm thầm cầu nguyện cho con gái ở Vương Phủ bình an vô sự.

Quay về Thất Thế Môn đã xế chiều, nàng vội cầm quần áo đi tắm, bởi vì leo bậc thang nên cả người đổ đầy mồ hôi. Vừa đi đến Hà viện thì gặp Thương Vũ.

Đã là cuối mùa thu, hắn vẫn chỉ một thân quần áo mỏng. Có lẽ do vừa mới tắm gội xong nên trên người hắn có một mùi vị thanh thuần rất dễ chịu, giống như mây bay hờ hững trên nền trời xanh vào những ngày thu.

"Đại sư huynh" Đối với một nam tử trẻ tuổi vừa mới tắm gội qua, nàng khó tránh khỏi có chút lúng túng, bèn nghiêng người khẽ chào.

Ánh mắt của hắn nhu hòa nhìn nàng, khẽ cười nói: "Đợi lát nữa, ta dẫn muội đi đến một nơi."

"Nơi nào?"

"Muội đi vào trước đi, đợi lát nữa sẽ biết."

Nàng xấu hổ cười cười, đi vào phòng tắm. Vừa cởi quần áo vừa nghĩ tới hắn đang đợi ở bên ngoài, bỗng nhiên có chút không được tự nhiên bèn tắm rửa qua loa, thắt bím tóc xong liền đi ra.

Quả nhiên hắn vẫn đang chờ ở cửa ra vào, quay lưng lại với hồ sen. Trong hồ, sen tàn thưa thớt tiều tụy nhưng hắn lại hiên ngang giống như ánh sáng mặt trời.

"Đi thôi." Hắn nghe thấy tiếng bước chân liền quay đầu lại nhìn nàng, nhướng chân mày lên liền cất bước đi trước.

Nàng đành phải đi ở phía sau hắn, không biết hắn muốn dẫn nàng đi nơi nào. Hắn đi xuyên qua con đường hành lang bên cạnh phòng binh khí, giống như con đường đi tới Thịnh Hà đài.

Hắn đi phía bên trái nàng, lại cố ý đi gần nàng một tí, quả nhiên là cao lớn hơn nàng. Hắn còn nhớ lúc mới gặp nàng, nàng chỉ đứng tới lồng ngực của hắn, cho dù nhón mũi chân lên cũng chỉ hôn đến cổ của hắn, làm hắn ngứa ngáy muốn tránh đi. Vậy mà cái cảm giác mượt mà mềm yếu này gần đây càng ngày càng rõ nét, rõ nét đến nỗi hắn muốn ôn luyện lại một lần nữa.

Hiện tại, nàng đã cao đến đầu vai hắn, dáng người ngày càng thướt tha giống như nhành liễu rũ khẽ đung đưa nhè nhẹ theo làn gió xuân vừa chợt đến, dần dẫn biến thành nhữngbóng mờlướt qua ánh mắt người khác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!