Trở lại trong phòng, nàng mới phát hiện mẫu thân vẫn chưa ngủ mà đang chờ nàng.
Nàng có chút đau lòng, oán trách nói: "Nương, Tô tỷ không có nói cho người biết con đi Lâm Giang vương phủ sao? Sao người không ngủ sớm một chút?"
"Con còn chưa trở về, nương làm sao ngủ được chứ. Vương gia có rất nhiều thị nữ và hộ vệ, sao con phải đi cùng?"
Nàng không cách nào nói rõ lí do với mẫu thân. Hộ vệ không thể nào đưa vào trong yến tiệc được, mà thị nữ, nếu trên đường xuất hiện người hành thích, hiển nhiên Tô Phiên với người trong phủ lo lắng, vì vậy liền chọn nàng. Bởi vậy có thể thấy được hắn cũng rất tín nhiệm nàng, mà nàng cũng thích sự tín nhiệm này, nhưng sự tín nhiệm này lại dẫn đến một ít việc "Ngoài ý muốn", làm cho trái tim nàng nhao nhao đập loạn, giống như từng mảnh bông liễu(hạt của cây liễu có tơ, có thể bay theo gió)đang quấy rầy trước mắt.
"Tiệc tối mời những ai vậy con?" Tịch Nhiễm thuận miệng hỏi một câu.
"Nhạc Bình vương thế tử, tả tướng gia, còn có hai vị đại nhân."
Tịch Nhiễm đột nhiên biến sắc, vội hỏi: "Vị tả tướng gia kia có hỏi thăm gì con không?"
Hắn làm sao lại đi hỏi thăm một thị nữ? Nàng ngạc nhiên trước câu hỏi kì lạ của mẫu thân, đáp: "Không có."
Tịch Nhiễm nhẹ nhàng thở ra, do dự một chút mới nói: "Sau này nếu có cơ hội gặp lại hắn. Ngộ nhỡ hắn có hỏi con, con đừng bao giờ nhắc tới tên ta và phụ thân con nha."
Ti Điềm vô cùng tò mò: "Vì sao?"
Tịch Nhiễm có chút lúng túng, do dự một hồi mới nói: "Bởi vì năm ấy ta đã từng có hôn ước với hắn, sau này ta gặp phụ thân con, liền đi theo phụ thân con đến Tín Châu."
Hai chữ "Bỏ trốn", bà xấu hổ không dám nói ra trước mặt nữ nhi, bà cũng không phải là người dâm loạn, năm ấy bà và Ti Khải thật lòng yêu nhau, nhưng Tịch gia ngại mặt mũi không thể huỷ bỏ hôn ước với Tả gia, cho nên bất đắc dĩ mới đi theo hắn rời khỏi Lạc Dương đến Tín Châu. Về sau Ti Khải buôn bán ở Kinh Thành, bà dẫn theo nhi nữ đến Kinh Thành ở một năm, cho nên nên bà mới biết năm đóTả Thực Thu đã được tấn phong thừa tướng.
Vì ngăn ngừa sau này gặp lại nhau, bà và Ti Khải đành phải từ bỏ công việc buôn bán ở kinh thành quay trở về Tín Châu. Không nghĩ tới có một ngày con gái cũng gặp hắn. Tuy rằng bà cũng hiểu được cơ hội hắn hỏi thăm con gái bà là điều không thể, nhưng bà vẫn không yên lòng đành phải dặn dò một tiếng.
Ti Điềm sửng sốt, nàng không nghĩ tới, mẫu thân và Tả Thực Thu lại là cố nhân. Nàng ngây ngốc mở miệng nói: "Nương, nếu người gả cho hắn, hôm nay là cáo Mệnh phu nhân rồi."
Tịch Nhiễm lắc đầu: "Ta không hối hận khi gả cho phụ thân con. Tả Thực Thu kia lòng dạ nhỏ mọn, năm ấy nhà hắn tan hoang, ngoại tổ phụ con vốn có lòng tốt giúp đỡ ngân lượng cho hắn, hắn lại không cảm kích, nói nhà của nương xem thường hắn, cho bạc ít quá. Cho nên sau này nương với phụ thân con đến Tín Châu, ngoại tổ phụ con cũng không có truy cứu."
Ti Điềm cười ha hả nói: "Nương, năm đó lá gan người cũng lớn đó chứ."
Mặt Tịch Nhiễm đỏ lên, nói: "Là phụ thân con gan lớn, phụ thân con bắt cóc ta mà."
Nàng cảm thấy dáng vẻ xấu hổ của mẫu thân thật sự quá đẹp, nhắc đến người yêu trong lòng, vẻ mặt xấu hổ của người thiếu nữ vô cùng động lòng người, cho dù năm tháng bần hàn, khi nhớ lại cũng cảm thấy ấm áp.
Nằm dài trên giường cả buổi vẫn không ngủ được, từng hình ảnh ở Lâm Giang vương phủ không ngừng vụt qua đầu nàng, làm nàng không ngừng suy nghĩ. Bên hông, trên tay dường như cũng bị hắn chạm qua rồi, xúc cảm ôn nhuận dừng lại ở một khắc này, giống như dư vị sau khi nếm qua ba chén trà nhỏ, ngọt nhẹ như làn gió trong lành.
Mấy ngày kế tiếp, Lương Quốc Nhân cứ đúng giờ Thìn là qua phủ trị bệnh cho Tịch Nhiễm, khí sắc Tịch Nhiễm mới tốt lên một chút. Ti Điềm thấy vậy trong lòng rất vui vẻ, vì vậy càng ngày càng cảm kích Bùi Vân Khoáng.
Hắn dường như bề bộn nhiều việc, cả ngày không thấy mặt, nhưng vẫn phân phó quản gia Hoàn tử đi hốt thuốc tốt nhất, còn cố ý sai người đưa yến huyết tới cho mẫu thân nàng tẩm bổ.
Nàng biết yến huyết rất đắt tiền, cầm ở trên tay nhưng trong lòng lại nặng trịch. Đứng ở dưới hành lang gấp khúc, nàng vừa buồn vừa lo. Cái gì hắn cũng không thiếu, nàng lấy cái gì đi tạ ơn hắn đây?
Từng suy nghĩ thay nhau luân chuyển qua đầu nàng, rất nhiều suy nghĩ bị nàng bác bỏ, nàng chỉ có thể thản nhiên thở dài, vẫn còn nhiều thời gian mà.
Hôm nay, qua giờ thìn rồi mà Lương Quốc Nhân còn chậm chạp chưa tới, ăn cơm trưa xong cũng không thấy bóng dáng của hắn. Nàng có chút sốt ruột, muốn đi hỏi Tô Phiên ở cách vách một chút, dẫn mẫu thân đi Lương phủ hay là tiếp tục chờ đợi?
Gian phòng Tô Phiên có người canh giữ, thị nữ Oánh nhi của nàng đứng ở cửa ra vào. Chẳng lẽ là đang nghỉ trưa nên không cho người quấy rầy? Ti Điềm quay người trở về, đợi nửa canh giờ nữa quay lại. Đột nhiên, nàng nghe thấy bên cạnh cửa mở.
"Vương gia đã đáp ứng chuyện của ta, hy vọng chớ quên."
"Muốn ta viết chữ cam đoan không?" giọng nói Bùi Vân Khoáng trang nghiêm vang lên.
Trong lòng Ti Điềm hoảng hốt, chỉ nghe thấy Tô Phiên buồn bã nói: "Ta đã chờ quá lâu, lo nghĩ cho Vương gia cũng quá nhiều, có lẽ cũng đã quên nàng ấy rồi."
Bùi Vân Khoáng không có trả lời liền, một lát sau mới nói: "Ta không có quên nàng ấy."
Vừa nói xong, hắn bước xuống hành lang gấp khúc, đi dọc theo con đường đá trong vườn, Ti Điềm nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa mới trông thấy hắn vội vàng liếc mắt một cái, khuôn mặt hắn khôi ngô nhưng quá nghiêm túc lạnh lùng, cứ như là được ngâm trong băng tuyết Hàn Ngọc vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!