Thương Vũ ngẩn người đứng ở cửa sân, nhìn thân ảnh mảnh khảnh của nàng hòa vào bóng đêm, trong lòng chậm rãi dâng lên một cảm giác kỳ quái, mình thật sự khi dễ nàng sao?
Hắn bắt đầu hồi tưởng, từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng.
Khi đó nàng đứng ở cửa sơn môn, đỏ mặt nhìn hắn, tuy rằng ngượng ngùng giống như quả trám, lại sạch sẽ gọn gàng. Hắn đặc biệt ấn tượng với lần đầu tiên gặp nàng, cho nên đặc biệt gây khó dễ với nàng, muốn nàng biết khó mà lui. Bởi vì Thất Thế Môn cũng không tốt như nàng nghĩ, hắn cảm thấy nàng là một tiểu cô nương yểu điệu, có lẽ nên ở trong hậu hoa viên thêu hoa, đọc thơ, như vậy mới cảnh đẹp ý vui.
Nhìn nàng mềm mại yếu đuối, ánh mắt lại quật cường. Hắn đành phải xuất ra "Đòn sát thủ", không ngờ, nàng cũng không sợ... Kỳ thật, khi nàng hôn hắn, trong lòng đích thực có khi dễ tiểu cô nương xấu hổ, nhưng đây là sư phụ phân phó, hắn cũng chỉ làm theo.
Về sau, sư phụ lưu nàng lại, cho phép hắn khảo nghiệm các nàng. Thân thể nàng tuy gầy yếu, nhưng quật cường kiên định. Trong lòng hắn vừa tức vừa... Vì mười lượng bạc thì như vậy sao? Hắn rất muốn gõ vào đầu của nàng để nàng chạy về nhà hầu hạ cha mẹ, trải qua một cuộc sống vui vẻ.
Khi nàng lừa gạt hắn việc học thuộc lòng, hắn đặc biệt tức giận, hắn đánh vào lòng bàn tay nàng kỳ thật thầm nghĩ muốn nàng hiểu rõ, có những người cho dù ngươi giúp họ họ cũng không hề cảm kích, cuối cùng ngược lại là hại chính mình. Ngươi phải có năng lực chiếu cố mình, thì hãy nghĩ đến việc đi chiếu cố người khác. Đánh xong hắn lại thấy mềm lòng, cố ý kêu Tề Dương đi đưa cho nàng hai hộp thuốc mỡ, suy nghĩ một chút, để thể hiện công bằng, lại đưa cho Lâm Tây Yến một hộp.
Nàng nghĩ hắn cười nhạo nàng, hắn không biết vì cái gì lại tức giận, đáng hận nhất chính là, vì một đôi giày liền "bán đứng" hắn. Thế nhưng khi nàng đưa tới một chén thuốc canh, ngoài mặt hắn xem thường, kỳ thật trong lòng rất vui.
Cho nên, hắn nhớ tới nàng, mới hảo tâm nhắc nhở nàng, không nên có gút mắc với Tạ Thông, còn cố ý ở trước mặt Tạ Thông đùa giỡn mập mờ, muốn Tạ Thông có chút hiểu lầm với bọn họ mới tốt. Chẳng lẽ hắn oan uổng nàng? Có lẽ thật sự là oan uổng, bộ dáng nàng tức giận tuyệt không phải giả.
Hắn lại có chút cao hứng, thân là Đại sư huynh, hắn cảm thấy hắn quan tâm nàng nhiều hơn một chút, không có gì đáng trách, đây là hợp tình hợp lý.
***
Quay Trở lại viện chu tước, nhìn cửa sổ phòng Tô tỷ còn có một bóng người tuấn tú, Ti Điềm càng thêm tức giận, đều do cái tên yêu nghiệt này làm hại, làm Thương Vũ hiểu lầm. Nàng không tin hắn có ý đồ gì với nàng, chẳng qua là bản tính hại nước hại dân nhất thời không cách nào thu liễm, nhàn rỗi không có việc gì làm, liền gây một chút tai họa cho vui vẻ đây mà.
Vì vậy, nàng vì Thông ca làm một ly trà "Đặc biệt", bưng đến cửa phòng Tô tỷ.
Đứng ở cửa phòng, nàng kinh ngạc đến ngây người.
Một câu nói từ trong phòng vang lên, suýt nữa làm cho ly trà trong tay nàng rơi xuống đất.
"Ba năm sau, ta vẫn không xứng với nàng sao?"
"Ngươi đừng nói nữa, ba năm trước ta cự tuyệt ngươi, ba năm sau, ta càng không có khả năng đáp ứng." thanh âm Tô tỷ kiên định, hoàn toàn không ôn nhu như lúc nói chuyện với các nàng.
Ti Điềm chậm rãi quay trở về gian phòng của mình, cười ha hả đem đổ chén trà đặc chế cho Thông ca, pha lại hai chén trà xuân. Hương trà ấm áp lượn lờ quanh chóp mũi nàng, nàng cười ha hả nhìn lá trà chìm chìm nổi nổi, dần dần chìm hết xuống đáy, nỗi lòng của Tạ Thông như hoa nở trong sương mù. Thì ra là thế, nàng cảm thấy buồn cười. Vừa rồi ủy khuất do Thương Vũ gây nên đều biến mất, Thương Vũ còn thận trọng gọi nàng tới cửa khuyên bảo một phen, làm cho mình cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười.
Nàng vui vẻ bưng trà đến phòng Tô tỷ, ngoài cửa phòng còn cố ý hắng giọng một cái.
Tô tỷ và Tạ Thông đều tự nhiên ngồi ở đó, dường như không có chuyện gì phát sinh. Nàng lén lút phỏng đoán, chẳng lẽ là Thông ca bị cự tuyệt lần nhiều lần quá nên da mặt cũng dày rồi? Tại sao một chút đau lòng cũng không có?
"Ai nha, Tiểu sư muội thật là khéo hiểu lòng người, biết rõ cuống họng ta khô mà."
Tô tỷ không mặn không lạt nói: "Cuống họng khô rồi hả, uống trà rồi đi ngủ đi."
"Cái này, ngủ một mình." hai chữ "Khó ngủ" còn chưa kịp nói ra, Ti Điềm càng khéo hiểu lòng người giành nói trước: "Tô tỷ, muội mệt rồi, muội về ngủ trước đây."
Vì vậy, trong phòng còn lại có hai người kia.
Ti Điềm ra khỏi cửa phòng mím môi nín cười. Kỳ thật, Thông ca cũng không tệ, xứng đôi với Tô tỷ, kỳ thật rất phù hợp.
Đang suy nghĩ như vậy, đột nhiên nghe thấy trong phòng Tô tỷ có tiếng kêu đau, là thanh âm của Tạ Thông.
"Ngươi đánh ta cũng không đi." Trời, hắn bị đánh? Ti Điềm muốn đi vào khuyên can, lại lại cảm thấy không thích hợp, đi vào sẽ ngại lắm.
Tiếp theo, chợt nghe Tạ Thông nói: "Tô Phiên, nàng đừng tưởng rằng lớn hơn ta năm tuổi thì là tỷ tỷ ta!"
A, cũng không gọi Tô tỷ, trực tiếp gọi Tô Phiên luôn! Gan lớn thiệt!
Lại là một tiếng kêu đau.
"Nàng xem nàng đối với ta là có tình ý đấy, đánh là hôn, mắng là yêu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!