Trở lại nhà Dương thẩm, bệnh mẫu thân vẫn không hề có khởi sắc, nghe Dương thẩm nói tháng này bà ho ra máu tới hai lần. Ti Điềm vô cùng lo lắng, nhưng trên mặt vẫn không để lộ ra chút lo lắng nào, miễn cưỡng vui cười với mẫu thân, nói rằng mình số đỏ, mỗi tháng đều nhận được mười lượng bạc. Nàng cố ý làm nũng trước mặt mẫu thân, y hệt như lúc trước. Tâm tình Tịch Nhiễm rất tốt, hỏi han tình hình một tháng ở Thất Thế Môn, Ti Điềm nói là nhẹ nhõm nhàn nhã, cùng lắm là học thuộc sách mà thôi.
Tịch Nhiễm thả lỏng tinh thần, cười nói: "Cái khác ta không dám nói, chứ học thuộc lòng không làm khó được A Điềm của ta."
"Đúng vậy, sư phụ còn mời một vị Tô tỷ đến dạy y lý, lý thuyết y học cho chúng con, nói không chừng sau con có thể kê đơn thuốc cho nương đó."
"Thật sao? Thất Thế Môn đúng là kỳ lạ" Tịch Nhiễm có chút lo lắng, bà cảm thấy bánh từ trên trời rớt xuống tám chín phần là cạm bẫy, học nghề trong y quán đều không được phát tiền công, thường thường học nghề còn phải hiếu kính sư phụ.
Ti Điềm thấy mẫu thân nhạy cảm, cũng không dám nhiều lời, vội vàng thay đổi chủ đề. Đến khi mặt trời xuống núi nàng mới trở về, đứng ở bậc thang nhìn Thất Thế Môn mờ mờ hư ảo, nàng cảm thấy có một loại tiền đồ xa vời, lành dữ chưa biết. Vì Thất Thế Môn cống hiến ba năm, theo lệnh mà làm, nàng vô luận như thế nào cũng không dám nói cho mẫu thân, nàng chỉ hy vọng ba năm sau có thể cầm một ngàn lượng bạc, chữa bệnh cho mẫu thân, lại mua một tòa trạch viện, cùng mẫu thân bình an sống qua ngày.
Leo lên tới sơn môn, là lúc ánh nắng chiều đẹp nhất, chân trời phía tây rực rỡ. Nàng nghỉ ngơi một chút, sau đó đứng ở bên ngoài sơn môn dõi mắt trông về phía xa, biển mây diễm lệ huyền ảo, trời xanh bao la thăm thẳm, làm cho lòng người càng thêm thông suốt.
Nàng chậm rãi hít sâu bầu không khí mát lạnh, gột sạch những phiền muộn ở trần gian, kỳ thật ưu phiền của nàng chỉ có một chữ "Tiền". Nàng không phải người tham của, gia tài bạc triệu rơi vào tay người khác, nàng cũng chưa từng tiếc hận nửa phân. Thế nhưng bệnh mẫu thân cần rất nhiều bạc để điều trị. Tiền tài vốn là vật ngoài thân, thế nhưng con người lại hết lần này tới lần khác lại vì vật ngoài thân này làm khổ sở.
Nhìn núi không phải núi, nhìn nước không phải nước, tâm không tự do, thân thể cũng không tự do. Nàng thở dài, bước lên bậc thang cuối cùng.
Cửa núi đóng chặt, nàng gõ chuông đồng treo ở trên cây, một lát sau, Hải Lực mới chạy tới mở cửa sơn môn.
Nàng cười nói cám ơn. Hải Lực nở nụ cười hiền hậu: "Ti Điềm ngươi đừng khách khí."
Buổi sáng hôm sau, Tô tỷ bảo Khách thẩm mở cửa phòng thuốc, bắt đầu giảng giải từng vị thuốc, Ti Điềm phát hiện, nàng không hề mở ra các tủ thuốc, mà chỉ giải một ít thuốc có độc. Nàng cảm thấy khó hiểu nhưng cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ là cẩn thận lắng nghe nhớ kỹ.
Ban ngày, Tô tỷ dẫn các nàng tới phòng thuốc giảng giải các loại dược tính, buổi tối, nàng lại sắp xếp một nhiệm vụ kỳ quái, để cho Ti Điềm và Lâm Tây Yến vận dụng chiêu hồng tụ thiêm hương để bột phấn rơi đều trên mâm gỗ. Ti Điềm cũng không cần hiểu, lặng lẽ làm theo lời của nàng, luyện nửa tháng mới miễn cưỡng thoả mãn Tô tỷ, cũng dặn dò nàng phải thường xuyên luyện tập, muốn vung bột phấn trên mâm gỗ cho đều.
Lúc rãnh rỗi, Ti Điềm thường suy nghĩ vì sao Thiệu Bồi thu đồ đệ, lại trăm mối vẫn không hiểu được. Chỉ là hắn nói sẽ không sai các nàng đi giết người phóng hỏa, làm cho nàng thoáng an tâm.
Đảo mắt lại tới cuối tháng, Ti Điềm nhận được ngân lượng, chuyện đầu tiên chính là vội vàng đi trả lại cho Thương Vũ, thế nhưng hắn không ở viện thanh long. Nàng đành phải xuống núi thăm mẫu thân.
Khi trở về, nàng vừa đi ra khỏi cửa. Bỗng nhiên đập vào mắt nàng là hình ảnh làm nàng phải ngẩn người! Thương Vũ đang ôm ngang một người đi trước mặt nàng. Hắn đưa lưng về phía nàng, nàng chỉ nhìn thấy người trong lòng hắn, áo tơ màu trắng, tóc dài đen kịt.
Nàng giật mình, vội ngừng bước chân lại. Chuyện gì xảy ra vậy? Người Đại sư huynh ôm là ai? Kinh hãi nhìn thoáng quá, thấy một mái tóc đen sáng bóng, là một nữ tử sao? Nàng hoảng sợ đến nín thở, thầm kêu không may, tại sao lại nhìn thấy Đại sư huynh? Nghĩ đến lần giáo huấn thứ nhất trước đó, nàng muốn trốn càng xa càng tốt.
Nàng vội lùi về phía sau, không dám cử động, nín thở. Một lát sau, nàng mới đi ra, vội vàng trở lại viện chu tước.
Đứng ở trong phòng nàng mới nhớ tới, vừa rồi gặp Đại sư huynh hoảng sợ quá làm quên mất chuyện nợ bạc hắn. Bất quá, tình hình vừa rồi không thích hợp để trả tiền, không có mắt đi phá hủy việc tốt của sư huynh, sẽ bị Đại sư huynh giết chết mất.
Nàng ngồi ở phía trước cửa sổ mở sách ra, nghĩ hôm nay Lâm Tây Yến không có ở đây, không bằng lén lút đi thỉnh giáo Tô tỷ một chút, bệnh mẫu thân của nàng ho ra máu như vậy thì có biện pháp gì không?
Cửa viện bạch hổ mở ra, sau khi nàng đi vào, phát hiện cửa phòng Tô tỷ cũng mở, một cỗ mùi thơm nhàn nhạt nhẹ nhàng lan tỏa, mùi hương dễ chịu đến nỗi làm người ta muốn hít vào, hít càng nhiều thấy càng khỏe, lục phủ ngũ tạng như được rửa sạch một lần nữa.
"Tô tỷ!" Ti Điềm đứng ở cửa ra vào nhẹ gọi một tiếng, bên trong không có ai trả lời.
Nàng nhìn vào trong, thấy một người nằm trên giường.
Bây giờ cũng không phải lúc nghỉ trưa, chẳng lẽ Tô tỷ không khỏe? Nàng lại gọi một tiếng, cũng không có ai đáp lại.
Nàng rón rén đi vào, mùi thơm trong phòng càng đậm.
"Tô tỷ, người không khỏe sao?"
Nàng đứng ở trước giường, vừa hỏi một câu, mới phát hiện nằm trên giường cũng không phải là Tô tỷ, mà là một thiếu nữ xa lạ. Ti Điềm thấy nàng bất động, không nói chuyện.
Dáng vẻ Tô tỷ chính trực, mà vị này, xinh đẹp bất phàm. Nàng không cột tóc, mái tóc dài đen bóng như nước sơn xõa ra trên gối nằm, lung linh trơn bóng, như ẩn giấu một mạch nước ngầm.
Ti Điềm lúng túng, thấp giọng nói: "Thực xin lỗi, ta còn tưởng rằng là Tô tỷ, Tô tỷ đi đâu rồi?"
Nàng ta vẫn không nói lời nào. Ti Điềm thấy kì lạ, không phải nói người lạ không thể ra vào Thất Thế Môn sao, tại sao người này lại ở đây, chẳng lẽ Tô tỷ dung nạp người bệnh? Chẳng lẽ người vừa rồi Đại sư huynh ôm trong ngực chính là cô nương này? Hình như đúng là người đó rồi. Vậy là đã hiểu lầm Đại sư huynh rồi. Nàng kia vì sao không nói lời nào, chẳng lẽ là bị bệnh?
Trong khoảng thời gian này, Ti Điềm đi theo Tô tỷ cũng biết một chút về xem mạch, thấy tay nàng kia từ trong chăn lộ ra, khoác lên giường, liền nhất thời ngứa nghề, nắm tay nàng đặt ba ngón tay lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!