Đêm nay, Lương Tranh nằm nghiêng ở trên giường, cả đêm cũng chưa ngủ.
Ngoài cửa sổ tuyết rơi nhiều, cô cứ như vậy tròn mắt nhìn.
Trong đầu cô bây giờ chỉ toàn là hình ảnh mình không cẩn thận làm đổ cà phê lên người Chu Húc.
Cổ tay bị Chu Húc cầm vẫn còn đau, tuy rằng ít nhiều cũng có chút ủy khuất, nhưng nhiều hơn vẫn là sự áy náy. Dù sao cũng do cô không cẩn thận, cũng không trách được việc anh tức giận.
Cứ như vậy, Lương Tranh áy náy suy nghĩ về điều đó cả đêm, đến rạng sáng 4 giờ, mới mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Bởi vì ngủ muộn, ngày hôm sau tỉnh lại đã là 8 giờ hơn.
Lương Tranh rửa mặt rồi xuống lầu, phát hiện phòng khách không có ai. Chú, dì không có ở đó, Chu Húc cũng không.
Lương Tranh đi vào phòng bếp tìm, cũng không thấy bóng dáng của dì Chu.
Cô lại đi một vòng quanh sân, vẫn như cũ không thấy ai.
Cô lấy điện thoại gọi cho dì Chu thì mới biết chú và dì tạm thời đi đến nhà ông nội của Chu Húc, về phần Chu Húc đi đâu, cô không hỏi.
Có lẽ là ra ngoài chơi bóng đi.
Dì Chu nói có để lại bữa sáng cho cô ở phòng bếp, cô ăn sáng xong, dọn dẹp sạch sẽ, khi đi qua phòng giặt, cô vô tình nhìn thấy quần áo của Chu Húc đã được ném vào trong máy giặt.
Cô sững sờ, vội đi vào.
Là áo phông trắng và quần anh mặc tối hôm qua.
Quần áo đã được giặt và hong khô, còn ngửi có mùi bột giặt.
Lương Tranh cầm lên nhìn, mới phát hiện vết cà phê trên quần áo chưa được giặt sạch, mặc dù màu không quá đậm, nhưng vẫn có thể nhìn thấy màu nâu ở vạt áo, đặc biệt lúc nhìn kĩ, vô cùng rõ ràng.
Trong lòng Lương Tranh lộp bộp một chút, cô lại vội vàng cầm quần xem, bởi vì quần màu đen nên nhìn không quá rõ màu, nhưng khi nhìn kĩ vẫn có thể nhìn thấy màu của cà phê. Ngay tức khắc Lương Tranh liền cảm thấy cắn rứt lương tâm, cô vội vàng cầm quần áo lên đi đến chỗ bồn giặt, nhúng quần áo vào nước, bôi xà phòng rồi dùng tay chà xát.
Nhưng mà chà xát hơn mười phút, vết cà phê màu nâu kia vẫn như cũ ở chỗ đó, ngay cả nhạt đi một chút cũng không.
Cô lại ngồi xổm trên mặt đất, cầm di động lên mạng tìm kiếm nửa ngày, thử rất nhiều cách, trước sau vẫn không có biện pháp tẩy sạch dấu vết kia.
Chu Húc chạy bộ từ bên ngoài về, đi đến phòng bếp lấy nước, khi đi qua phòng giặt nhìn thấy Lương Tranh đang đứng ở trước bồn giặt nhìn điện thoại di động.
Anh nhíu mày đi vào, liền thấy Lương Tranh một tay cầm áo phông của anh, một tay kia cầm di động, không biết đang nhìn cái gì.
Anh nhìn về phía cô, lạnh lùng nói, "Cô đang làm cái gì?"
Lương Tranh đang ghi nhớ nhãn hiệu quần áo của Chu Húc, chuyên tâm đến mức khi Chu Húc đi vào cô cũng không phát hiện. Anh đột nhiên lên tiếng, dọa cô nhảy dựng, có chút bối rối ngẩng đầu nhìn anh, "Không......"
Ngón tay cô vô thức túm quần áo trong tay, nhẹ nhàng nhấp môi dưới, nhìn Chu Húc nói: "Quần áo của anh...... Tôi đã thử rất nhiều cách nhưng đều không giặt sạch được,...... Thực xin lỗi."
Chu Húc nhìn cô một cái, trong mắt không cảm xúc, chỉ đến gần hai bước, lấy áo trong tay cô, rồi lại cầm lấy quần ở bên cạnh, xoay người đi ra ngoài. Đi tới cửa, thuận tay ném quần áo vào thùng rác cạnh cửa.
Đi lên lầu.
Lương Tranh: "......"
Lương Tranh đứng ở trong phòng giặt một lúc, mới chậm rãi đi ra.
Lúc đi tới cửa, cô nghiêng đầu nhìn một cái vào thùng rác, trong lòng thở dài, đột nhiên cảm thấy bản thân mình nghiệp chướng nặng nề.
Giữa trưa, trước khi quay về trường học, Lương Tranh đi đến trung tâm thương mại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!