Chẳng mấy chốc đã gần hết tháng 12. Đêm Giáng Sinh, Lương Tranh ở ký túc xá ngủ đến mười giờ sáng mới dậy.
Cô mơ mơ màng màng thò đầu ra khỏi màn, nhìn Phùng Thiến đang đứng ở trước gương trang điểm:"Cậu phải ra ngoài à?"
Phùng Thiến vừa nhìn gương để gắn lông mi, vừa nói: "Đúng vậy, buổi tối hôm nay có hoạt động, mình phải đến sớm một chút nhìn xem."
Lương Tranh xuống giường, đần độn trong chốc lát, nhìn hai giường đối diện cũng không có ai, hỏi: "Tiểu Vũ và Chung Chung đâu?"
"Tiểu Vũ đi hẹn hò, còn Chung Chung hẳn là đi thư viện đi."
Lương Tranh ngồi ở bên giường ngây ngốc:"Mấy giờ rồi a?"
Cô thò tay xuống dưới gối tìm điện thoại, mò mẫm nửa ngày mới thấy.
Phùng Thiến trang điểm xong, cầm máy uốn tóc chuẩn bị làm tóc, hỏi Lương Tranh, "Buổi tối cậu có đến đấy chơi không? Chỗ hội trường của hội sinh viên ấy, mình sẽ để lại cho cậu một túi táo được đóng gói đẹp mắt".
"Bỏ đi, mấy ngày nay ăn táo làm mình cảm thấy phiền muộn." Lương Tranh mở điện thoại, phát hiện còn chưa tới mười giờ, lại dứt khoát quay về giường nằm.
Phùng Thiến nói: "Táo đêm Giáng Sinh, có thể giống với những quả táo đó sao?"*
[Tặng táo đêm Giáng Sinh: Vào dịp lễ Noel, thay vì tặng khăn quàng, đồ chơi, sách... người Trung Quốc thường trao cho nhau những quả táo đỏ thay cho lời chúc Giáng sinh an lành.
Người Trung Quốc thường gọi đêm 24/12(Giáng Sinh) là đêm Bình An. Dù không phải truyền thống, họ vẫn kỷ niệm ngày này một cách đặc biệt bằng cách gửi tặng nhau những quả táo màu đỏ bắt mắt.
Trong tiếng Trung, quả táo được phát âm là "Píng guǒ", đồng âm với chữ Bình trong từ đêm Bình An (Píng"ān yè). Vì thế, người Trung Quốc đã nghĩ ra cách gửi tặng nhau những quả táo (hay còn gọi là quả bình an
- Píng"ān guǒ) thay cho lời chúc bình an, hạnh phúc đến những người thân yêu Người Trung Quốc cho rằng việc bạn nhận được một quả táo đỏ vào đêm Giáng sinh, đồng nghĩa với việc bạn nhận được một lời chúc may mắn, bình an từ đối phương – Nguồn:
Google]
Lương Tranh nằm ở trên giường nghịch điện thoại, nói, "Cũng không phải bạn trai tặng, có gì không giống."
Phùng Thiến quay đầu lại cười, hỏi: "Nghe giọng điệu này của cậu, là muốn yêu đương à?"
Lương Tranh lướt Weibo, không chút để ý nói: "Mình không có a, mỗi ngày đọc sách đã mệt chết rồi, còn nói cái gì yêu đương a."
Phùng Thiến nói: "Bởi vì cậu chưa gặp được người mình thích, gặp rồi sẽ không nói như vậy."
Hôm nay Hội sinh viên tổ chức hoạt động Giáng Sinh, vô cùng náo nhiệt.
Lương Tranh ở ký túc xá nằm đến mười một giờ, rồi đi phòng tắm tắm rửa gội đầu. Chuẩn bị ra ngoài ăn cơm thì di động vang lên.
Cô vừa đi ra ngoài, vừa nghe điện thoại, "Dì"
Chỗ Chu Ngữ Chức bên kia có chút ầm ĩ, giống như ở bên ngoài, hỏi: "Tranh Tranh, bây giờ con có đang ở trường học không?"
"Có ạ, làm sao vậy dì?" Lương Tranh đóng cửa ký túc xá, xoay người đi xuống dưới lầu.
Chu Ngữ Chức nói: "Hôm nay là đêm Giáng Sinh, chắc con không có việc gì đâu nhỉ? Dì sắp đến trường học của con, chúng ta đi ra ngoài ăn cơm trước rồi buổi chiều con với dì đi siêu thị".
Lương Tranh dừng lại, đứng ở bên cạnh cầu thang, hỏi: "Dì đến chỗ nào rồi?"
Chu Ngữ Chức nói: "Gần đến cổng trường học, ước chừng mười phút nữa, con chuẩn bị ra đi."
Lương Tranh gật đầu, "Dạ, con đợi dì ở cổng, dì lái xe chậm một chút."
"Được, dì cúp máy trước đây".
Từ lúc nghỉ hè Lương Tranh đã tới Bắc Kinh, bắt đầu khai giảng cho đến bây giờ, cuối tuần không có việc gì đều phải đến nhà dì Chu ăn cơm, đêm Giáng Sinh hôm nay, tự nhiên cũng muốn đến.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!