Chương 5: (Vô Đề)

Giữa trưa Lương Tranh truyền nước 1 lần nữa, buổi chiều sẽ làm thủ tục xuất viện, cùng dì Chu về nhà.

Ở trường học quân sự dì Chu cũng đã xin nghỉ giúp cô, để cho cô nghỉ ngơi 2 ngày trước khi trở về.

Sau khi về nhà, Chu Ngữ Chức liền về phòng tắm rửa, rồi xuống lầu chuẩn bị bữa tối.

Lương Tranh vừa mới hạ sốt, không thể ăn đồ ăn chứa nhiều dầu mỡ, chỉ có thể ăn chút đồ ăn nhẹ, dễ tiêu. Chu Ngữ Chức nghĩ nghĩ, quyết định nấu cháo.

Lương Tranh ghé qua trường lấy một ít quần áo, lúc vừa về đến nhà liền đi tắm rửa.

Cô xuống phòng bếp tìm dì Chu. Chu Ngữ Chức vừa mới cắt xong dưa hấu, thấy Lương Tranh bước vào, liền đưa cho cô: "Đến đây, Tranh Tranh, con bưng đến phòng khách ăn đi."

Lương Tranh vội đỡ lấy:"Dì, để con giúp một tay."

"Không cần đâu. Dì sẽ nấu chút cháo, ba người chúng ta ở nhà, ăn uống đơn giản là được. Con nghỉ ngơi đi."

Lương Tranh bị dì Chu đuổi ra khỏi phòng bếp, cô bưng đĩa dưa hấu lên tìm Chu Húc.

Cô đứng ở cửa và nhẹ nhàng gõ.

Cánh cửa im lặng trong chốc lát và truyền đến tiếng bước chân.

Chu Húc mở cửa ra, chỉ thấy Lương Tranh bưng một cái đĩa dưa hấu đứng ở bên ngoài.

Lương Tranh tươi cười, "Hi."

Chu Húc: "......"

"Tôi có thể đi vào không?"

Chu Húc nhìn nhìn cô, không trả lời, xoay người đi vào.

Lương Tranh bưng đĩa dưa hấu đi vào, thấy Chu Húc kéo ghế dựa trước bàn học ngồi xuống, cô đặt đĩa dưa hấu sang một bên.

Trên máy tính đang hiển thị tài liệu bằng Tiếng Anh, Lương Tranh vô tình xem, cô đứng ở bên cạnh bàn, hỏi: "Anh phải chuẩn bị đi rồi sao? Ngày 13 đi buổi sáng hay chiều?"

Chu Húc gõ ngón tay trên bàn phím, không chút vòng vo trả lời:"Buổi sáng."

"Nga." Lương Tranh thấy Chu Húc đang bận, cũng không lên tiếng quấy rầy anh.

Lần đầu tiên cô đến phòng Chu Húc, theo bản năng nhìn xung quanh.

Phòng của cô và phòng của Chu Húc phong cách hoàn toàn khác nhau, phòng anh kết hợp hai màu đen trắng, rất yên tĩnh, giống như con người anh. Chỉ có điều cũng có chút vô tình.

Lương Tranh nhìn xung quanh một lúc, lại đem ánh mắt dừng trên người Chu Húc.

Anh nghiêm túc làm việc, Lương Tranh nhìn anh một hồi, có chút say sưa.

Cho đến khi cô nghe thấy tiếng dì Chu gọi mình: "Tranh Tranh, đến giúp dì một chút."

"Dạ, đến đây." Lương Tranh đáp lời, đi ra ngoài.

Lúc đi tới cửa, liền nhớ ra cái gì, lại quay lại:"Chu Húc."

Chu Húc gõ xong vài từ cuối cùng, mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lương Tranh.

Lương Tranh cong môi cười, "Tối hôm qua cảm ơn anh."

Chu Húc nhìn cô một cái, hiếm khi ừ một tiếng, xem như đáp lại. Sau đó lại thu hồi tầm mắt nhìn vào tài liệu, tiếp tục làm chuyện của mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!