Chương 92: (Vô Đề)

Không nằm ngoài dự đoán, tác phẩm của Nhạ Nhạ dành được giải nhất.

Hơn nữa số điểm bầu chọn còn vượt xa đối thủ đứng thứ hai.

Thiết kế của cậu cực kì có hồn, lại phù hợp với tiêu chuẩn, mọi sự đều cực kì giao thoa, ban giám khảo và người xem đều đánh giá cao.

Giây phút Hạ Chi Nhạ đứng trên bục nhận giải thưởng danh dự nhất, trong mắt cậu lấp lánh sáng ngời.

Trạch Đường Xuyên ngồi bên dưới kháng đài nhìn người con trai toả sáng ở trên sân khấu.

Giây phút ấy dường như trong mắt cả hai chỉ có đối phương mà thôi.

Nhạ Nhạ đứng trên bục cao, nhìn mọi người đang ngưỡng mộ, vỗ tay chào đón mình.

Cậu bất tri bất giác mỉm cười, trong mắt cậu lúc này đã nhìn thấy thân ảnh của Trạch Đường Xuyên và bé con.

Bé con mỉm cười vỗ vỗ tay, Trạch Đường Xuyên cho cậu nụ cười tươi rực rỡ cổ vũ hết mình.

Nhạ Nhạ biết chính anh là người cho cậu động lực mạnh mẽ để đứng đây, nếu không có anh và bé con chắc chắn cậu sẽ không làm được những điều tốt đẹp và đạt được thành quả như thế này.

Sân khấu sáng rực, kháng đài đen tối.

Cả hai trái tim mạnh mẽ kết nối với nhau.

Trong bóng tối, anh chính là nguồn cảm hứng cũng như ánh sáng dẫn đường em đi.

Cảm ơn anh Trạch Đường Xuyên.

Trong ánh sáng rực rỡ nơi đây, nụ cười của em chính là thứ tươi đẹp nhất mà anh có thể thấy được.

Anh sẽ không bao giờ đánh mất nó, anh sẽ mãi mãi trân trọng nó như trái tim đang đập mãnh liệt của mình.

"Nào, cụng ly nào. Chúng ta phải chúc mừng cho Nhạ Nhạ nhà chúng ta."

Nhạ Nhạ dành được giải nhất tất nhiên phải làm một bữa tiệc chúc mừng hoành tráng chứ sao nữa.

Chỉ mới có hơi men trong người, Thẩm Hiểu Phong như được giải phóng, liên tục khuấy động bàn tiệc.

Nhạ Nhạ mỉm cười nhìn anh trai của mình như xiếc khỉ trên bàn, cậu không uống rượu, chỉ cụng ly với mọi người bằng ít nước trái cây.

Nhưng mà bé con A Bảo lại cực kì thích ông bác hướng ngoại này của mình.

Thẩm Hiểu Phong đòi cụng là bé con sẽ đưa bình sữa cụng vào ly của hắn.

Nhìn thế nào cũng ra dáng.

Thẩm Hiểu Phong còn tự hào mình đào tạo được một tiểu quỷ thích rượu nữa cơ.

Điều này khiến Trạch Đường Xuyên liếc hắn ta muốn cháy máy.

Con hắn sau này mà học được thói hư tật xấu gì, chắc chắn là do tên này chứ không trật đi đâu được.

Trạch Đường Xuyên mang bao tay lột tôm cho Nhạ Nhạ.

Anh đã rèn giũa thói quen này thường xuyên, biết Nhạ Nhạ ngày xưa từng hóc xương cá nên đối với mấy loại cá nhiều xương hay giáp xác anh đều nhặt rất kĩ cho cậu.

Bố mẹ Thẩm ngồi ở bên cạnh thấy con trai mình ăn từng miếng tôm ngon lành thì hài lòng gật đầu.

Mẹ Thẩm còn bĩu môi, cảm thán con trai mình đúng là biết chọn người, như ông chồng của mình thì khô khan thôi rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!