Chương 31: Xử Trí

Đây không phải lần đầu tiên trong đời Trạch Đường Xuyên bị đưa vào bệnh viện bằng xe cứu thương nhưng là lần đầu anh cảm thấy an tâm nhất.

Bàn tay nắm chặt lấy tay anh nóng hôi hổi.

Thậm chí anh còn cảm thấy mấy giọt nước mắt rơi nhẹ xuống mu bàn tay của mình.

Bên tai vẫn còn văng vẳng giọng nói của Chi Nhạ.

"Đường Xuyên a…. Đường Xuyên… anh không sao đâu đúng không?"

Thật ra Trạch Đường Xuyên đúng là không sao thật.

Vết thương trên trán nhìn có vẻ ghê rợn nhưng hắn đã tránh những chỗ hiểm hóc mà đập thẳng vào cạnh bàn, nhìn thì sưng to thế thôi chứ thật ra không ảnh hưởng đến bên trong.

Để thêm phần kịch tính cho vỡ kịch này, anh còn giả vờ ngất xỉu nữa mà.

Kẻ tấn công anh là một cô gái nhỏ bé yểu điệu.

Dù cho anh có bị bỏ thuốc đi chăng nữa, nhưng cũng tránh không được người khác nói ra nói vào, thậm chí là chỉ trích ngược lại nạn nhân.

Vậy chi bằng anh cho bọn họ thấy anh còn yếu đuối hơn cả người phụ nữ kia nữa.

Vậy nên, lúc thư kí Trương sắp mở được cửa, Trạch Đường Xuyên đã tự mình đập đầu mạnh vào cạnh bàn cho nó chảy máu sau đó giả vờ ngất xỉu.

Trong phòng không có camera, khai báo với cảnh sát thế nào là chuyện của anh.

Trạch Đường Xuyên được đưa vào phòng VIP, bác sĩ nhanh chóng đến kiểm tra.

Sau khi thấy vết thương không nặng, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm.

Khám một hồi lại phát hiện Trạch Đường Xuyên bị chuốc thuốc kích dục, bác sĩ liền tiêm cho anh một mũi thuốc.

Lúc này, mày của Trạch Đường Xuyên mới giãn ra, cuối cùng anh cũng yên tâm nghỉ ngơi được rồi.

Hạ Chi Nhạ không đi đâu cả, ngồi bên cạnh Trạch Đường Xuyên lặng lẽ xoa xoa tay cho anh.

Đôi mắt lúc nãy vì khóc mà sưng đỏ cả lên.

Cậu lo lắng lắm.

Ngày ấy, bà vú của cậu bị đưa đi bằng xe cứu thương sau đó không quay về nữa nên đối với cậu hình ảnh xe cứu thương gắn liền với sự mất mát buồn bã biết bao nhiêu.

Nhìn Trạch Đường Xuyên suy yếu nằm trên giường, trong lòng Hạ Chi Nhạ như muốn nổi bão.

Cậu lo lắng cho anh, cậu không muốn anh bị làm sao cả.

Cậu không biết gọi tên thứ cảm xúc này là gì, cậu bây giờ mới biết.

Không biết tự lúc nào, Trạch Đường Xuyên xuất hiện như một phần tất yếu trong cuộc đời của cậu vậy.

Trạch Đường Xuyên chớp chớp đôi mắt mệt mỏi của mình.

Không ngờ anh lại ngủ say như vậy, nhìn đồng hồ treo tường đã 9 giờ tối rồi.

Cảm nhận được một đầu tóc rối xù bên cạnh bàn tay, Trạch Đường Xuyên phát hiện ra Hạ Chi Nhạ đang gục đầu bên cạnh giường bệnh của anh.

Có vẻ như là khóc mệt nên cậu thiếp đi lúc nào không hay.

Anh nhìn đôi mắt sưng to của cậu, trên hàng mi dài có vương vài giọt nước mắt, tự sâu trong tim vừa thấy hài lòng vừa thấy tự trách.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!