Trên xe ô tô lớn đến Trạch gia, không khí có hơi im lìm, chỉ loáng thoáng nghe tiếng xe lăn bánh mà thôi.
Quản gia và tài xé ngồi hàng ghế phía trước nhìn vào gương, có hơi bất lực trước hai ông cháu nhà họ Trạch.
Không cần đoán cũng biết, chắc cũng vừa cãi nhau một trần rồi mới xuống đây.
Hừ.
Lão gia tử khoanh tay khó chịu.
Tại sao ông phải đi với tên nhóc không hiểu được tâm tư của ông cơ chứ? Đó mà gọi là hơn thua sao? Đó gọi là thể diện, thể diện của Trạch gia hiểu không?
Hừ.
Trạch Đường Xuyên hừ lạnh, khoanh tay ánh mắt thì hướng ra cửa sổ.
Lão gia tử càng lớn cành ngang ngược ấy.
Cứ động chuyện là mang tuổi tác của mình ra nói.
Đó mà gọi là thể diện sao? Đó gọi là hơn thua của mấy đứa con nít thì có.
Hạ Chi Nhạ ngồi giữa hai người chớp chớp đôi mắt.
Từ khi cậu vào thu dọn đồ, không biết hai ông cháu này nói gì với nhau mà có vẻ căng thẳng dữ lắm, lại còn giận dỗi nhau nữa.
"Ông nội, ông đừng giận Đường Xuyên. Anh ấy thương ông nhưng không biết ăn nói thôi ạ. Ông đừng giận nhé."
Râu của lão gia tử lập tức vểnh lên.
Khoé miệng run run, nụ cười không thể giấu được.
Thậm chí lão quản gia còn thấy tay trái ông bấu lấy ống quần để cố nhịn không cười nữa.
Lão gia ơi là lão gia.
Ngài muốn cười cứ cười, cần gì cố thế.
Ở đây toàn người nhà không à.
Ừm….
Dù chỉ là một tiếng ừm nhưng Hạ Chi Nhạ hoàn toàn có thể nghe ra sự vui vẻ ở trong đó, xen lẫn một chút thoả mãn nữa.
Đối với việc dỗ dành người già, cậu khá là rành a.
Trước kia cậu cũng hay làm trò để dỗ nhũ mẫu vui vẻ vậy.
Trạch Đường Xuyên bên này nghe cậu trực tiếp bán đứng mình cũng không giận.
Hắn cũng không có chủ ý muốn giận ông nội lâu.
Dù sao ông nội cũng chính là người yêu thương bảo bọc hắn nhất trên đời, con hơn cả mẹ hắn nữa.
Bất quá, cái miệng của hắn vẫn không quên chọc ngoáy.
"Muốn đối xử tốt lắm chỉ tiếc ông nội không muốn nhận thôi."
Lão gia tử tức run râu, giơ gậy lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!