Chương 36: (¯`•._) Ô Ngộ (2)

Đến cửa bệnh viện, tôi nói:

"Ở đây không còn xa nữa, tôi tự về. Cô cũng về nhà ngủ sớm đi, có chuyện gì để mai hãy nói."

Cô ấy lại ngập ngừng không nói gì.

Tôi nói: Sao vậy?

Cô nói: "Anh đến chỗ tôi đi, anh ở trong cửa hàng đâu có ai chăm sóc, lại ầm ĩ, trời sáng còn bị bắt làm việc, nhà tôi ở ngay bên cạnh, anh ngủ ở phòng khách, chúng ta cũng có thể thuận tiện trao đổi vụ án, bây giờ đang trong lúc nguy cấp, chúng ta càng cần phải cảnh giác chút nào đỡ chút ấy, đừng nên tách ra.

"Cô ấy nói chúng ta đừng nên tách ra, tuy rằng chỉ là ngữ điệu vô ý, nhưng cũng khiến lòng tôi như bị thứ gì đó bóp lấy. Tôi nhất thời nói không nên lời, cô ấy thấy thế nở nụ cười nói:"Vậy đi thôi.

"Trong lòng tôi bỗng cảm thấy ê ẩm, tôi cũng cười nói:"Không cần, tôi sống ở trong tiệm cũng được, có chuyện gì cô cứ gọi cho tôi.Cô ấy nói:Không được.

"Tôi nhìn cô ấy không lên tiếng. Ánh mắt cô hợi gợn sóng, nói:"Có chuyện này nói ra cũng hơi ngượng, lần trước chẳng phải có người thần bí đột nhập vào nhà để lại tờ giấy cho tôi sao?

Bây giờ xảy ra chuyện như vậy, tôi sợ lắm, anh có thể về nhà tôi giúp tôi không?

"Bóng đêm rất sâu, mây đen dày đặc che kín những ngôi sao trên bầu trời. Trên đỉnh đầu chúng tôi có mấy ngọn đèn đường trong suốt, tôi nhìn vào ánh mắt cô, như một hồ nước đen nhánh, ấm nóng, thi thoảng hơi gợn sóng dập dềnh. Tôi nói:"Được."

Cô ấy nở nụ cười, nhưng cô ấy cười cái gì tôi nghĩ mãi không ra cũng không muốn suy nghĩ.

Nhà cô ấy cũng gần giống với trong tưởng tượng của tôi, căn nhà hai phòng ấm áp sạch sẽ, mặc dù hơi lộn xộn nhưng cũng không tồi.

Nhiều nhất là sách và đồ ăn vặt, cô ấy lấy một đôi dép kiểu nam từ trong tủ giày ra nói:

"Của bố tôi đấy, mẹ với bố tôi có đến ở một khoảng thời gian, buổi tối anh ngủ, mặc đồ của ông ấy được không?"

Tôi đương nhiên nói được.

"Mẹ cô ngoài ủ rượu mơ còn gì nữa không?" Tôi hỏi.

Cô ấy nở nụ cười:

"Anh muốn uống? Nhưng rượu mơ ở chỗ tôi đâu giữ được qua mấy ngày. Lần sau mẹ tôi có mang đến tôi sẽ đưa cho anh."

Tôi nói được.

Phòng khách trang trí rất đơn giản, chỉ có giường và cái tủ, trên cửa sổ có vài cuốn sách của cô, cô cầm quần áo của bố mình để lên đầu giường nói:

"Gu của anh gần giống bố tôi, mùa hè ông ấy cũng thích mặc áo ba lỗ."

Tôi cầm áo ba lỗ vải bông mềm mại lên nói:

"Ý cô là tôi mặc giống như ông lão?"

Cô nói:

"Đúng là tôi ít thấy người trẻ tuổi mặc áo ba lỗ."

Tôi nói:

"Vì khi làm việc, mặc nó sẽ khá mát mẻ."

Cô nói: Tôi biết. Dừng một chút rồi nói:

"Khi tôi vào cửa hàng, lần đầu tiên nhìn thấy anh, anh đang mặc áo ba lỗ."

Cô chỉ vô tình nói như vậy, tôi nhìn cô, phát hiện dưới ánh đèn đêm, từng đường nét tinh tế của cô lộ ra một cách đặc biệt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!