Nhưng tôi không cảm thấy tức giận, tôi nghĩ đến nét mặt anh khi nhắc đến chuyện này vào khuya hôm đó, trong lòng tôi chợt cảm thấy đau nhói.
Tôi đổi giọng nói nhẹ nhàng hơn:
"Không hỏi thì không hỏi. Tôi hỏi một vấn đề khác, chúng ta xem như cũng quen biết hai lần, hồi đấy tôi biết anh làm gì, bây giờ tôi cũng biết anh làm gì, còn anh biết tôi làm gì không?"
Lúc này, anh nở nụ cười nói: Đoán chưa ra.
Trong lòng tôi vui vẻ nói:
"Tôi là một nhà văn trên mạng, anh có nghe nói về nghề này không? Nhưng giờ chúng ta chưa thân lắm nên tôi sẽ không nói cho anh biết bút danh của tôi đâu."
Mặt trời xuống núi, ánh sáng cả bầu trời trở nên nhu hòa. Tôi nói xong, bỗng cảm thấy lòng mình yên tĩnh hoàn toàn. Tôi vô thức nhìn về phía anh, nét mặt anh nhu hòa như ánh nắng ngoài kia, bình bình đạm đạm nói: Vậy tôi sẽ chờ.
Tôi gối hai tay ở sau ót, im lặng, anh cũng vậy.
Xa xa, có thể nhìn thấy dãy nhà của Tiểu Hạo. Nhưng chỉ cách rất xa, nhỏ như xếp gỗ vậy.
Ô Ngộ bỗng nhiên nói:
"Trên nóc nhà có chim, khoảng vài chục con."
Tôi sửng sốt nói:
"Xa vậy mà anh vẫn thấy được? Tôi chẳng thấy gì cả."
Anh nói:
"Đi tới một chút cô sẽ thấy."
Quả nhiên, đi thêm một đoạn nữa, tôi nhìn lên cột điện, khoảng hai mươi con chim đang đậu chằng chịt, chỉ thấy những chấm đen nho nhỏ.
Tôi nói:
"Haiz, mắt anh thật tốt."
Anh cười nói:
"Chỉ tương đối khá thôi."
Anh dừng một lát rồi nói:
"Sau này sẽ giải thích với cô."
Tôi không để tâm lắm, đỗ xe xong, hai chúng tôi gõ cửa, Tráng Ngư ra mở cửa, cô ấy đến rồi.
Nhìn thấy Ô Ngộ, ánh mắt cô ấy lóe lên, nói giọng cao lãnh:
"Hân hạnh được gặp, tôi là bạn tốt của Đàm Giảo."
Ô Ngộ gật đầu nói: Tôi là Ô Ngộ.
Tráng Ngư nhỏ giọng nói:
"Nhìn qua đã biết rồi." Tôi sợ cô ấy lại nói hươu nói vượn nên mở miệng hỏi: Tiểu Hạo đâu?
Lời còn chưa dứt, Tiểu Hạo đã từ trong nhà lao ra:
"Dì nuôi, ngọn gió nào đã thổi dì đến đây vậy, chú này là bạn trai của dì phải không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!