Anh đi lấy cái ly đến, tôi duỗi tay qua tay vịn, cầm chai rượu rót cho anh. Anh cúi đầu nhìn. Không biết anh đang nhìn rượu hay đang nhìn thứ gì khác, tôi chú ý trên ngón tay anh có mấy vết chai, trên cổ tay còn dính vết mực in chưa khô. Tôi bỗng cảm thấy người đàn ông như vậy thật đáng yêu.
Anh nhấp ngụm rượu, chân mày khe khẽ giản ra.
Tôi nói: "Uống được không?"
Anh nói: "Uống rất ngon."
Tôi hơi vui vẻ nói: "Rượu do đích thân mẹ tôi cất đấy, cung cấp độc nhất vô nhị, không có chi nhánh nào khác đâu."
Trong mắt anh hiện lên vẻ hòa nhã, nói: "Thảo nào, cảm ơn nhé."
Tôi cảm thấy anh là người đàn ông khiến người khác cảm thấy thoải mái. Anh nhanh chóng uống xong nửa ly, tôi cũng rót cho anh và cho mình thêm nửa ly, hai chúng tôi cứ như vậy tựa trên lan can, từ từ uống rượu. Phía chân trời có nhiều vầng mây kéo đến, giấu mặt trời đi, trời bắt đầu âm u, nhưng gió vẫn thổi hiu hiu.
Anh hỏi: "Cô đi chung với bạn?"
Tôi đáp: "Không, chỉ mình tôi."
Anh lộ ra vẻ kinh ngạc, có lẽ ít khi nhìn thấy con gái đi du lịch một mình.
Sau đó anh ấy uống cạn rượu trong ly, lại dùng ngón tay vuốt ve cái ly, ánh mắt nhìn mặt nước trước mặt: "Cô đi một mình, nên đi ăn bữa tối đi. Nếu cô không ngại, chúng ta có thể ngồi một bàn? Có thể tiếp tục trò chuyện."
Trái tim trong ngực như được chạm nhẹ một cái.
Không phải chưa từng được đàn ông đến bắt chuyện, nhưng những người đó đều thuộc dạng không đứng đắn. Mặc dù tôi chỉ mới nói chuyện với anh ấy nửa giờ.
Tôi cũng nhìn mặt nước, nói: "Được thôi."
Kiếm Lai Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp Vưu Vật
- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Anh nở nụ cười. Quả thật, dáng vẻ khi anh cúi đầu cười rất rung động lòng người, tựa như gió mát thổi qua rừng trúc xanh biếc, cao ngất, trong suốt. Mà tôi cảm thấy mặt mình hơi nóng lên, đành phải quay đầu giả vờ ngắm cảnh. Giả vờ trong trường hợp này thể hiện người phụ nữ đó rất trưởng thành và bình tĩnh.
Nhưng tôi nhìn thấy ánh sáng nhạt trong mắt anh ấy. Điều này khiến tôi cảm thấy anh không phải kiểu đàn ông thường đến bắt chuyện với phụ nữ, trực giác nói cho tôi biết thế.
"Năm giờ rưỡi, gặp nhau ở cửa nhà hàng nhé?" Anh nói.
Tôi cảm thấy lòng mình hơi run rẩy, tôi đáp: "Được."
"Còn chưa biết tên của cô."
Tôi nhìn vào mắt anh: "Gặp rồi sẽ nói cho anh biết."
**
Tôi đứng trước gương chọn lựa cả buổi, mới chọn thay chiếc váy liền thân màu vàng nhạt. Tôi không ngừng nhớ đến từng chi tiết ở chung giữa chúng tôi, mỗi một câu anh ấy nói. Thậm chí không kìm được trong đầu âm thầm diễn tập những lời tôi sẽ nói với anh ấy, khi gặp anh lúc chạng vạng.
Tôi tên là Đàm Giảo, chữ Đàm bên cạnh chữ Ngôn, và chữ Giảo trong trăng sáng.
Anh đang làm gì vậy? Đừng nói, xem tôi đoán có đúng không nhé?
Mà tôi, là tác giả trên mạng. Anh có từng nghe nói về nghề này không? Nhưng chúng ta vẫn chưa thân nên tôi không nói cho anh biết bút danh của tôi đâu.
**
Đây là lần đầu tiên, tôi có cảm giác như thế với một người đàn ông.
Chờ đợi khiến thời gian trên tàu bỗng nhiên chậm lại, lại không trò chuyện với ai, nên tôi quyết định đi dạo chung quanh một lát.
Trời vẫn chưa tối nhưng cảnh sắc hai bên bờ sông vẫn đẹp như tranh vẽ. Trên hành lang, thi thoảng có khách ngừng lại chụp ảnh, nhân viên phục vụ ăn mặc tinh tế đến gật đầu mỉm cười với tôi. Bước chân của tôi rất nhẹ nhàng, tôi đứng trên boong thuyền chụp vài tấm ảnh phong cảnh xong, thì bước vào nhà hàng sáng ngời.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!