Chương 8: Đau lòng

Tôi từng nghe một câu hỏi: " Bạn có đau lòng nếu người bạn thương bị hại? "

***

Từ Ngôn Hy ở trong nhà vệ sinh cầm khăn giấy ướt đắp lên vùng bị bỏng ở cánh tay.

Thật đau a! Cô không có nghỉ nó lại sưng đỏ lên như vậy, xem ra càng ngày nó càng đỏ dữ dội. Chửi thầm trong lòng một tiếng! " Con bà nó, nhất định sau này cô sẽ tìm cơ hội trả cả vốn lẫn lời cho cô ả "

Cô nhìn vào trong gương. Tóc tai có chút chật vật, áo sơ mi trắng bị cà phê làm bẩn hiện lên vào vệt nâu vàng. Cánh tay sưng đỏ đập ngay vào mắt người ta. Ôi! thê thảm quá. Mới ngày đầu a!

Từ Ngôn Hy bước ra khỏi phòng vệ sinh, đứng trên hành lang băn khoăn một lúc.

Làm sao bây giờ, hôm nay cô mặc áo sơ mi tay ngắn, không cách nào che đi được vết bỏng nổi bật này. Nếu cô để bộ dạng như vậy gặp tổng giám đốc, khẳng định sẽ bị giáo huấn một phen đi, cái tên đó vốn ưa sạch sẽ a!

Đang chật vật một phen, bắt gặp một người đàn ông đi tới, là Doãn Thiên Phách. Cô đã từng gặp anh ta, chính là lúc ở nhà hàng kia!

Xác định người quen, cô liền chạy tới

" A, chào anh! "Doãn Thiên Phách đang nhức đầu không biết Từ Ngôn Hy này chui ở chỗ nào, lại gặp ngay cô dâng tới cửa, liền thở phào nhẹ nhõm một hơi, mở miệng

" Này baby girl, Hoắc Dư Viễn đang tìm cô đấy! "

" Sao? Anh ta đang tìm tôi sao? "

" Đúng vậy, còn có vẻ hơi tức giận! " Doãn Thiên Phách nhớ lại cái giọng lạnh như băng ban nãy liền khẽ cười.

Từ Ngôn Hy thầm run trong lòng một cái! Xong rồi, phải mau tìm cách che cái chiến tích hùng hồn của Tần Diệp Ly lại mới được.

Cô đảo mắt, bắt gặp cái áo khoác trên người Doãn Thiên Phách, khóe miệng liền giương cao. Vẻ mặt không thể lưu manh hơn nhìn chằm chằm vào áo người ta.

Doãn Thiên Phách bắt gặp ánh mắt này, cả người liền run nhẹ một cái!

Con bà nó, baby girl, cái nhìn của em thật nguy hiểm a!

" Này, anh có thể cho tôi mượn chiếc áo khoác của anh một ngày được không? "

Doãn Thiên Phách khó hiểu nhìn cô một cái, đến khi ánh mắt dừng lại trên vết bỏng chói mắt kia. Chợt hiểu ra mục đích cô mượn áo.

Anh khẽ nhếch môi, Hoắc Dư Viễn mà nhìn thấy cái vết bỏng này, không biết sẽ phản ứng như thế nào a. Anh thật mong chờ.

" Được thôi, nhưng cô phải giặt thật sạch, sau đó ngâm nước xả hiệu W, đừng để lại mùi hương của cô trên áo, người phụ nữ của tôi sẽ ghen a! "

Anh liền đau lòng giao áo cho cô. Trước khi Từ Ngôn Hy đi còn dặn lại " nhớ phải hiệu W ". Cô cảm thấy anh ta thật phiền phức, chỉ một cái áo khoác thôi mà lắm điều thế không biết.

***

Đứng trước phòng tổng giám đốc, Từ Ngôn Hy đem áo khoác mặc vào, cố gắng che kín cánh tay cùng những vệt cà phê, tất nhiên sẽ có một số chỗ không che được, nhưng chắc hắn cũng không quá để ý kĩ đâu.

Trong lúc Hoắc Dư Viễn sắp mất hết kiên nhẫn thì Từ Ngôn Hy đẩy cửa bước vào.

Hoắc Dư Viễn đem ánh mắt quét qua người cô một lượt khiến cho cả người cô không chịu được run lên một cái.

Ánh mắt hắn sa sầm, chiếc áo khoác kia không phải của Doãn Thiên Phách sao? Cô cư nhiên dám mặc áo của người đàn ông khác, xem ra phải đem cái tên trăng hoa kia ra trừng phạt, còn có phải giáo huấn cô một phen, để cô không tùy tiện đem quần áo của người khác mặc lên người mới được

" Tới đây! " Hoắc Dư Viễn lạnh lùng ra lệnh.

Từ Ngôn Hy thầm sợ hãi, phát hiện ra rồi sao? Cô đã che rất kĩ rồi a.

Thấy cô còn do dự ngây ngốc đứng đó, hắn liền lạnh giọng khẽ quát lên một tiếng

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!