Chương 30: Kế hoạch

Đoạn quay sang Từ Ngôn Hy, bà nắm lấy tay cô cười nói, " Nó mà làm gì con thì con cứ cáo với mẹ, mẹ sẽ xử lí nó cho, con không phải sợ nó! "

Từ Ngôn Hy choáng váng, sao thành con dâu với mẹ rồi?!!

Cô cảm thấy mẹ của Hoắc Dư Viễn rất gần gũi, mặc dù nhìn cao quý sang trọng, nhưng nói chuyện rất tình cảm. Cô rất thích bà, cô cũng nắm lấy tay bà,

" Bác gái cứ yên tâm, con có thể chăm sóc cho anh ấy thật tốt! Bác cũng giữ gìn sức khỏe nhé "

Trương Mỹ San nhíu mày,

" Bác gái cái gì chứ, mau gọi ta là mẹ đi "

Từ Ngôn Hy choáng váng. Hai mẹ con thật giống nhau, trọng điểm không phải ở đó mà T.T, cô đỏ mặt nhìn Hoắc Dư Viễn cầu cứu, ai đó mặc kệ quay đầu đi. Cô đáng thương, khuôn mặt đỏ như trái cà chua, lan ra tới mang tai, ấp úng gọi một tiếng

" Mẹ! "

Trương Mỹ San cười hài lòng, ôm Từ Ngôn Hy cùng Hoắc Dư Viễn một cái rồi tạm biệt ra về.

Hắn và cô quay trở lại phòng bệnh. Hai tháng này dường như cô cắm cọc ở bệnh viện vậy. Ăn uống ngủ nghỉ đều ở bệnh viện. Chỉ có mấy lần về phòng trọ lấy đồ đạc mà thôi.

Hôm nay cô không phải lau mình cho hắn nữa. Hắn có thể tự tắm được rồi. Chính vì vậy, cô cảm thấy rất vui a, cô sẽ không bị đổ máu cam nữa.

Cô nằm trên giường lướt web, đang đọc thì cảm thấy hơi khát nước. Cô đứng dậy đi tới tủ lạnh ( phòng bệnh VIP sẽ có tủ lạnh riêng, được bố trí rất tiện nghi), đưa tay rót cốc nước uống. Chỉ là vừa mới uống được một ngụm thì cửa phòng tắm mở.

Từ Ngôn Hy nhìn cảnh tượng trước mắt, liền bị nước làm cho ho sặc sụa. Cái người kia... cái người kia cứ như vậy chỉ quấn một lớp khăn quanh hông, phô ra cả phần ngực săn chắc đầy múi, vết thương trên người đóng vảy dần tróc ra. Những giọt nước theo đường cong ngoằn ngoèo chảy từ trên tóc xuống, một vài giọt đọng lại trên yết hầu của hắn.

Gợi

- cảm

- quá!

Có điều, gợi cảm thì gợi cảm, để người trần vậy đứng trước mặt cô như vậy... Cô nhắm mắt quay phắt lại đằng sau la lên

" Hoắc Dư Viễn, anh mau mặc quần áo vào! "

Hắn nhếch mép nhìn cô. Từ từ tiến đến đứng sau cô, lồng ngực hắn chạm đến lưng cô. Giống như có một luồng điện chạy trong người, cô vội vàng dịch tới liền bị hắn kéo lại, giam cả người trong vòng tay vạm vỡ.

Cô vẫn nhắm tịt mắt lại, lắp bắp

" Hoắc Dư Viễn, anh.. anh.. "

Hắn cúi người xuống, khẽ cắn nhẹ lên vai cô. Đem cả người cô quay lại, đáp cánh môi bạc lên đôi môi đỏ mọng của cô. Hung hăng dây dưa, tham lam mút mát. Hắn đưa đầu lưỡi cạy mở hàm răng, linh hoạt khuấy đảo trong khoang miệng của cô.

Từ Ngôn Hy bị hắn trêu chọc cho mềm nhũn cả người, không phản kháng được. Hai người dây dưa một hồi, không biết khi nào đã nằm lên giường. Hoắc Dư Viễn đưa tay luồn vào trong áo của cô. Môi lưỡi không ngừng ma sát. Áo lót bó chặt chợt bung ra, cảm giác trước ngực hơi lạnh. Cô giật mình, nhớ tới vết thương của hắn mặc dù đã hồi phục nhưng chưa lành hẳn liền đưa tay ngăn cản bàn tay to lớn đang làm loạn.

Hoắc Dư Viễn vẫn không có ý buông tha, ngừng lại nhìn cô chằm chằm.

Từ Ngôn Hy lắp bắp

" Anh.. vẫn còn đang bị thương! "

" Anh khỏe rồi! " Hoắc Dư Viễn đáp lại, tay bắt đầu làm loạn như cũ.

" Nhưng vẫn chưa lành hẳn! " Từ Ngôn Hy nhìn hắn, đôi mắt long lanh to tròn.

" Không sao! "

Mắt thấy tay Hoắc Dư Viễn đã tiến xuống dưới, cô giật mình hoảng hốt, buột miệng nói

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!