Từ Ngôn Hy cảm thấy vừa hoang mang vừa khó chịu, liền bấm một dãy số quen thuộc, đưa điện thoại áp vào tai, tầm mắt dịch xuống dưới chân, tức thì từng giọt nước mắt tích trữ nãy giờ từng viên từng viên liền rơi xuống nền tan ra..
Bên kia truyền đến giọng của Tô Đan Đan
" Alo, Hy Hy, cậu mời tớ đi ăn nên mới gọi điện đúng không "
Tô Đan Đan đùa giỡn, sau đó nghe thấy tiếng nức nở của Từ Ngôn Hy, liền trở nên lo lắng
" Hy Hy, cậu làm sao a? Sao lại khóc? Tớ không bắt cậu mời tớ đi ăn đâu, nói mau nói mau, cậu làm sao vậy? Có phải Mạc hồ ly tìm cậu gây sự? Hay ai ăn hiếp cậu hả? Cậu mau nói "
" Đan Đan.. " Nước mắt ngày một chảy xuống nhiều hơn
" Làm sao hả? "
" Tớ... "
" Bình tĩnh một chút, cậu mau nói cho tớ " Tô Đan Đan thập phần sốt ruột
Sau đó Từ Ngôn Hy đem mọi chuyện kể cho Tô Đan Đan nghe từ đầu đến đuôi
Tô Đan Đan hỏi một câu
" Có phải lúc thấy cảnh kia cậu thấy rất khó chịu? "
" Uh " Cô trả lời lại một câu
" Còn có rất tức giận? " Lại hỏi
" Một.. chút " Lại trả lời
Tô Đan Đan đột nhiên trở nên nghiêm túc
" Từ Ngôn Hy, cậu ghen rồi! "
Từ Ngôn Hy đột nhiên sững người, cũng không có đến mức rớt điện thoại như trên phim truyền hình.
Ghen rồi! Cô đang ghen sao? Lại nghĩ tới việc khi nãy cô còn khóc nữa cơ chứ! Không thể nào, cô chỉ mới động lòng một chút xíu xíu xíu mà thôi. Làm sao có thể tới mức ghen rồi. Ghen đồng nghĩa với việc, cô đã thích, có khi yêu người ta luôn rồi.
Cô liền ngồi xuồng, đem đầu vùi vào hai tay khoanh trước đầu gối. Trước tiên liền bình tĩnh lại đã.
Gió mùa đông rất lạnh, ôm lấy thân hình nho nhỏ của cô trên sân thượng, cô khẽ run một cái, thu chặt mình hơn. Hiện tại cô rất bối rối, trong đầu một mảnh rối rắm gỡ không ra.
Bất chợt một sự ấm áp truyền đến từ đằng sau, bao phủ cả người cô. Từ Ngôn Hygiật mình quay người lại, lại thấy Hoắc Dư Viễn. Cô lúng túng
" Anh.. sao lại ở đây? "
" Em hiểu lầm rồi "
Hoắc Dư Viễn không trả lời câu hỏi của cô, trực tiếp đi thẳng vấn đề hắn muốn nó, lại nói tiếp
" Là cô ta tự mình xông vào "
Hắn đang giải thích với cô sao? Cô đột nhiên rối rắm lại thêm rối rắm, lúng túng đứng lên
" Cô ta muốn làm sao thì làm.. tôi.. liên quan gì tôi chứ! "
Sau đó, tất nhiên là nhanh chóng chuồn đi. Ở đây một lát nữa cô sẽ bị túng lúng chết mất.
Xuống cầu thang, bắt gặp Doãn Thiên Phách. Nhìn cô một cái, anh liền biết, tên kia chắc chắn giải thích thất bại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!