Toàn thân Hoắc Dư Viễn tỏa ra khí lạnh bức người, gằn giọng hỏi
" Phòng số bao nhiêu? "
Hai nhân viên bị dọa, liền run rẩy trả lời
" Ph.. phòng 107 "
Từ Ngôn Hy ở trong phòng, tưởng chừng như toàn thân đang nằm trên đống lửa. Cả người bức bối khó chịu. Hai tay cô nắm chặt drab giường. Khắp người đã sớm tỏa ra mồ hôi nhễ nhại, tóc bị thấm ướt bết lại dính sát vào mặt. Cô khó chịu khẽ kêu lên một tiếng, cả người cô như đòi hỏi thiếu thốn một cái gì đó, rất muốn được khỏa lấp đầy.
Chút ý thức còn sót lại cho cô biết, cô đã bị Tống Nhã Yến bỏ thuốc!
Cô lò mò đứng dậy, chao đảo men theo tường tới cửa.
Mẹ nó, cửa khóa rồi!
Cô.. cô sắp chịu hết nổi rồi! Toàn thân như hàng ngàn con kiến nhen nhóm lửa cháy bừng bừng trong người. Cô đem cánh tay mình lên, cắn mạnh một cái, bắt buộc cho mình tỉnh táo một chút.
Đang lúc khó chịu, người như muốn nổ tung ra thì cửa mở, sau đó một người đàn ông bước vào. Hắn thấy cô đang ngồi dựa vào tường thở gấp, liền mở miệng hôi hám
" Em yêu, anh đến rồi. Có phải rất khó chịu hay không, anh giúp em thỏa mãn nhé! "
Cái giọng kia thật ghê tởm. Cô khó nhọc mở miệng
" Cút ra.. "
" Em yêu à, em đừng nói thế chứ! Em yên tâm, anh làm cho em cảm thấy tuyệt vời hơn cả tuyệt vời! "
Nói rồi hắn xốc cô lên, đem cô đến giường ngủ. Cô thật sự rất muốn vùng vẫy nhưng tay chân cô cứ bủn rủn cả ra, ý thức sắp không còn nhiều nữa, cô sắp không chịu nổi nữa.
Tên ghê tởm kia đã cởi áo của hắn ra. Hắn bắt đầu nhìn cô với ánh mắt vẩn đục vô cùng tởm.
" Anh đến đây! Hà hà "
Hắn đưa tay định sờ lên ngực cô. Nhưng cô hung hăng cắn vào tay hắn một cái. Hắn nổi giận tát vào mặt cô một cái
" Con khốn kiếp, mày muốn chết hả? Mày xem tao dạy dỗ mày ra sao "
Nói xong hắn liền đem tay xé toạc phần áo sơmi của cô. Một khắc này, cô cảm thấy mình sắp chết thật rồi, đột nhiên liền nghĩ tới Hoắc Dư Viễn, cô yếu ớt khẽ gọi
" Hoắc Dư Viễn "
Rầm!
Tên kia chưa có kịp nhào vào người cô thì cửa liền bị đạp văng ra một cái. Sau đó một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong mắt cô.
LàHoắc Dư Viễn!
Hoắc Dư Viễn nhìn tên kia thì trong mắt liền xuất hiện lửa bốc cao vùn vụt. Trong con ngươi sâu thẳm tựa như con dao đâm thẳng vào người ta. Lãnh khốc tung một đấm thật mạnh vào mặt hắn. Hắn chưa kịp bò dậy thì liền bị một đạp bay tới làm cho bất tỉnh nhân sự.
Lúc này ý thức của Từ Ngôn Hy hoàn toàn mất hết. Cô vô thức phát ra tiếng thở gấp khe khẽ.
Hoắc Dư Viễn nhìn thấy cô liền cởi áo khoác che lấy phần ngực trắng nõn nà của cô lại. Ai ngờ cô liền vòng tay lên ôm lấy cổ hắn. Sau đó vùi mặt vào cổ hắn thở gấp. Hai tay cô bắt đầu làm loạn.
Yết hầu ở cổ hắn liền di chuyển, giọng hơi khàn khàn
" Từ Ngôn Hy, em đừng làm loạn "
Có điều bây giờ hắn nói cô sẽ nghe sao? Hắn nhìn thấy cô trong tình trạng này đã sớm chuyển hóa thân thể. Nhưng cố gắng kiềm chế. Hắn không muốn lợi dụng cô lúc này mà chiếm lấy cô. Hắn muốn cô hoàn toàn tiếp nhận hắn trong tình trạng tỉnh táo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!