Việc này tuy có chút ngoài ý muốn, nhưng đều là người cùng một thôn, nàng biết được vài phần nội tình cũng là chuyện thường tình.
Giang Tiếu trầm giọng nói:
"Đưa nàng tới đây."
Chẳng bao lâu sau, binh lính liền dẫn theo Vân Sương cùng hai đứa trẻ phía sau nàng đi về phía bọn họ.
Trên đường bước tới, Vân Sương luôn cố gắng không liếc nhìn nam nhân cưỡi ngựa kia.
Vừa nãy, nàng chỉ thoáng liếc qua một cái từ xa, liền nhận ra ngay, nam nhân ấy là người từ trong núi xác biển máu bước ra.
Nam nhân như vậy, tay nắm đại quyền, lòng dạ tàn nhẫn, nếu vô ý phạm sai lầm trước mặt hắn, thì nàng cùng hai đứa nhỏ e là chẳng còn đường lui.
Nhưng Nhị Nha đâu hiểu được suy nghĩ trong lòng nương mình, nàng rụt rè nép sau lưng mẹ, nhưng lại không kìm được ló đầu ra nhìn quanh, vô tình ngẩng đầu lên liền chạm phải ánh mắt của vị thúc thúc đáng sợ kia, khuôn mặt nhỏ lập tức đờ ra.
Giang Tiếu hờ hững liếc qua Nhị Nha, định dời ánh nhìn đi, nhưng đứa bé kia lại chớp mắt một cái, dường như vô cùng tò mò về hắn, cái miệng nhỏ cong cong, vậy mà lại nở nụ cười lấy lòng đầy rụt rè với hắn.
Giang Tiếu – người đã quen dọa trẻ con khóc thét: "…"
Còn cậu bé bên kia thì luôn nắm chặt lấy vạt áo người phụ nữ kia, cảnh giác nhìn hắn chằm chằm.
Xem ra lời Nghiêm Phương nói quả không sai, ba mẹ con này, gan lớn thật.
Rất nhanh, Vân Sương đã đứng trước ngựa của vị Tổng binh. Nàng lục lại trong trí nhớ nguyên chủ về cách hành lễ, có phần vụng về mà cúi chào:
"Dân phụ tham kiến Tổng binh. Dân phụ họ Vân, sống cùng thôn Trường Thắng với nhà họ Ngũ, đối với tung tích của Ngũ Thành Khí có đôi chút manh mối, đặc biệt đến báo cáo với Tổng binh…"
"Ngươi và nhà họ Ngũ cùng một thôn…"
Một giọng nói trầm lạnh đột nhiên cắt lời nàng. Vân Sương khựng lại, chỉ nghe nam nhân trên lưng ngựa cất giọng nhàn nhạt:
"Vì sao lại tố giác hắn?"
Ngữ khí ấy, rõ ràng là đang nghi ngờ nàng có dụng ý khác? Muốn mượn cơ hội tiếp cận bọn họ?
Vân Sương âm thầm bĩu môi, dứt khoát nói thẳng:
"Bởi vì, dân phụ có thù oán với nhà họ Ngũ."
Nàng thẳng thắn như vậy, khiến đám nam nhân xung quanh đều ngạc nhiên.
Hơn nữa, nữ tử này thật quá đỗi trấn định…
Ngay cả nam nhân, trước mặt vị Tổng binh của bọn họ, cũng khó mà giữ được bình tĩnh như thế.
Giang Tiếu trầm mặc nhìn nàng một hồi, chợt nói:
"Ngẩng đầu lên."
Vân Sương ngẩn ra, không tình nguyện, "Dân phụ thân phận hèn mọn, không dám…"
"Ta nói, ngẩng đầu."
Vẫn là giọng điệu trầm lạnh như cũ, không cho phép kháng cự.
Vân Sương: "…"
Tính nàng vốn mạnh mẽ từ nhỏ, thực sự không thích kiểu bị người khác sai khiến.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!