Chương 43: Moi Tim

Vân Doãn: "……"

Vân Sương lặng lẽ ngẩng đầu nhìn trời, trong lòng có chút hối hận vì đã nói dối bọn họ một chuyện như vậy.

Nàng dứt khoát mạnh mẽ đổi chủ đề, ôm hai đứa nhỏ đặt lên giường, nói: "Được rồi, đừng ríu ra ríu rít nữa, ngày mai nương còn phải dậy sớm làm việc đấy! Y Nhi và Doãn Nhi cũng phải tới giúp nương đó nha."

Chiếc giường vốn lạnh lẽo cứng ngắc, nhờ được trải một lớp chăn dày liền trở nên ấm áp và thoải mái vô cùng.

Vân Y lập tức mắc mưu gian xảo của mẫu thân, cười hì hì nhào lên chiếc gối mềm mại, nghiêng đầu chớp mắt tò mò hỏi: "Nương, người định làm gì thế?"

"Bí mật."

Vân Sương cũng chớp mắt, mỉm cười nói: "Ngày mai các con sẽ biết thôi."

Sáng hôm sau, Vân Sương dậy từ rất sớm, lôi ra nửa giỏ sơn tra mà trước đó bọn họ đã hái về, chính là thứ mà Vân Doãn cực kỳ ghét bỏ, sau đó nàng tỉ mỉ rửa sạch, bỏ hạt bên trong.

Sau đó, nàng đổ sơn tra đã bỏ hạt vào nồi, thêm lượng đường và nước vừa phải, từ từ đun nhỏ lửa.

Trong lúc Vân Sương bận rộn, hai đứa nhỏ cũng líu ríu đi theo. Vân Y không nhịn được hỏi: "Nương, người đang làm gì vậy ạ?"

Vân Sương quay đầu mỉm cười đáp: "Làm cho các con một món ăn vặt thật ngon."

"Món ăn vặt thật ngon á?"

Vân Doãn lập tức nhìn chiếc nồi lớn kia bằng ánh mắt hoài nghi cực độ.

Loại trái cây vừa chua vừa chát ấy, làm sao có thể trở thành món ăn vặt ngon được chứ?

Vân Sương cũng không vội giải thích, từ tốn đun cho đến khi trong nồi biến thành dạng sền sệt như mứt trái cây.

Khi đã xong, nàng dùng đũa chấm một ít, cúi người nói: "Ai muốn thử nào?"

Vân Doãn lập tức lùi lại hai bước.

Vân Y thì xưa nay luôn nể mặt mẫu thân, liền nhảy chân sáo lên trước, hớn hở nói: "Con! Con muốn!"

Vân Sương để nàng l**m trực tiếp trên đũa, Vân Y cẩn thận l**m một cái, lập tức mắt sáng rực, "Ngon quá! Vừa chua vừa ngọt! Còn ngon hơn cả mạch nha!"

Vân Doãn lại một lần nữa lộ ra vẻ mặt ngờ vực sâu sắc.

Vân Sương bật cười, nhìn cậu bé, lại dùng đũa chấm một ít, nói: "Nhìn con chê bai kìa, muội muội con có lừa con bao giờ chưa? Nếm thử đi, coi như giúp nương nếm thử mùi vị xem sao."

Lúc này Vân Doãn mới lưỡng lự bước tới, cúi đầu nếm một miếng.

Ngay tức thì, ánh mắt cậu khẽ mở to, Vân Sương như thấy được xung quanh cậu bé nở ra từng đóa hoa nhỏ màu hồng.

Nàng nhịn cười, hỏi: "Ngon không?"

Vân Doãn tuy tính tình kiêu kỳ, nhưng dù sao vẫn là trẻ nhỏ, không kìm được ngẩng đầu, vẻ mặt đầy kinh ngạc: "Ngon lắm! Nương, cái này làm thế nào vậy?"

Cậu bé chưa từng nghĩ, loại trái cây chua chát ấy lại có thể trở nên ngon lành đến thế!

"Đã là nương con ra tay, sao có thể thất bại được?"

Vân Sương đắc ý hếch cằm, đứng dậy, tự mình nếm thử, gật đầu hài lòng, rồi tắt bếp, chờ nồi mứt nguội bớt.

Sau đó, nàng bưng nồi ra sân, lấy tấm ván gỗ vuông đã chuẩn bị sẵn, trải một lớp giấy dầu lên trên, từ từ đổ mứt sơn tra lên, rồi cẩn thận dàn đều ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!