Hoa Tẩu Tử nghe xong, ngẩn người một hồi, cuối cùng không nhịn được đập đùi một cái:
"Thì ra là ngươi tố cáo tên Ngũ Thành Khí đó! Ngươi không biết đâu, sau này thôn trưởng Hoàng có bóng gió nói lại, rằng tên đó tham sống sợ chết, mới lên chiến trường mấy lần đã sợ đến vãi cả nước tiểu. Sau này hắn nghe nói có lính đào ngũ chạy sang đầu quân cho Kim Mông quốc, được ban thưởng hậu hĩnh, còn trở thành kẻ có địa vị, bèn lén lấy bản đồ bố phòng của vệ sở, tính đợi tình hình yên ổn thì sẽ dẫn cả nhà sang đầu quân cho Kim Mông quốc!
Nếu để hắn toại nguyện, thì không phải chuyện nhỏ đâu!
May mà ngươi thông minh, phát hiện ra hành tung của hắn!"
Bà vốn đã lấy làm lạ vì sao hôm đó quan binh ở vệ sở lại bắt cả nhà họ Ngũ đi.
Thì ra họ làm ra chuyện táng tận lương tâm đến vậy!
Vân Sương mỉm cười nói:
"Dù gì nhà họ Ngũ cũng là người cùng thôn Trường Thắng với chúng ta, ta không cố ý giấu diếm Hoa Tẩu Tử chuyện này, thật ra là vì e ngại…"
"Ôi chao, ngại gì chứ! Hạng người như vậy, có người trị được hắn, bọn ta còn mừng không kịp! Không thì kẻ chịu thiệt cũng là chúng ta thôi!"
Hoa Tẩu Tử lập tức hào sảng xua tay.
Vân Sương càng thêm cảm kích, chỉ vào đồ mình mang theo nói:
"Lần này Nhị Nha bị bệnh, may có Hoa Tẩu Tử và Lý thúc giúp đỡ, ta có mua ít gạo thóc, thịt thà từ huyện thành về, đặc biệt mang chút đến đây biếu."
Hoa Tẩu Tử nhìn kỹ, chỉ thấy nàng mang đến một bao kê lớn, một bao bột mì lớn, một chum mỡ heo hảo hạng, còn có một tảng thịt ba chỉ thượng hạng cùng một cái móng giò heo tươi nguyên, lập tức kinh ngạc xua tay lia lịa:
"Cái này… nhiều quá rồi! Những thứ này đều không rẻ! Ngươi tuy giờ có ít tiền, nhưng còn phải nuôi hai đứa nhỏ, cũng nên tính toán kỹ càng một chút…"
Vân Sương mỉm cười ngắt lời:
"Mấy năm nay, Hoa Tẩu Tử chăm lo cho bọn ta không ít. So với những gì người từng cho bọn ta, chút đồ này đã là gì. Hoa Tẩu Tử cứ nhận lấy đi!
Tiếp theo, ta tính lấy số bạc đang có làm chút sinh ý nhỏ. Người yên tâm, ta sẽ không để mình lâm vào cảnh khốn đốn như trước nữa."
Hoa Tẩu Tử thoái thác mấy lượt, thấy Vân Sương kiên quyết, đành nhận lấy. Cuối cùng không nhịn được tò mò hỏi:
"Sương nương, ngươi tính làm sinh ý gì? Dạo này buôn bán cũng chẳng dễ đâu…"
"Ta định bán chút đồ ăn vặt."
Vân Sương đáp:
"Bán đồ ăn không cần nhiều vốn, lại đơn giản. Ta nghĩ tới nghĩ lui, thấy sinh ý này hợp với ta nhất."
Hoa Tẩu Tử nhìn dáng vẻ kiên định, sáng sủa của Vân Sương trước mặt, không nhịn được bật cười:
"Ngươi có chủ kiến là tốt. Ngươi là một nương tử tốt như vậy, cha của Nhị Nha bọn nhỏ cũng không biết nghĩ sao mà lại…
Thôi, không nhắc nữa. Đợi ngày các ngươi khấm khá, ngươi nên tìm cho Nhị Nha bọn nhỏ một người cha, một mái nhà, vẫn phải có đàn ông bên cạnh. Bằng không, mẹ góa con côi như các ngươi, sau này dễ bị người ta bắt nạt lắm."
Lúc nguyên chủ mới đến thôn này, viện cớ rằng phu quân nàng ta đã có người khác nên bỏ nàng.
Dù Hoa Tẩu Tử tốt đến mấy, cũng không thoát được hạn chế của thời đại.
Vân Sương biết bà thật lòng nghĩ cho mình, nên cũng không nói gì, chỉ mỉm cười lắng nghe.
Trời lại dần tối.
Có thể tưởng tượng, hôm nay nhất định sẽ lại là một đêm yên bình tốt đẹp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!