Chương 4: Miêu Tẩu Tử

Nhị Nha thấy nương mình lại có thể dễ dàng "dỗ dành" được A huynh, liền không khỏi kính phục nhìn về phía Vân Sương, tung tăng chạy tới, reo lên: "Tốt quá!"

Sau một hồi kiểm tra, ngay cả Vân Sương – người vốn đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho tình huống xấu nhất – cũng không khỏi trầm mặc. Bọn họ lục tung cả nhà, vậy mà chỉ tìm được vỏn vẹn mười đồng tiền đồng!

Ở Đại Tề, hai đồng tiền có thể mua được một cái bánh bao, nói cách khác, toàn bộ tài sản của họ chỉ đủ mua năm cái bánh bao!

Nếu đem chuyện này kể lại với Vân Sương của trước kia, nàng nhất định sẽ cho rằng đây là một trò đùa tàn nhẫn do kẻ thù nào đó cố ý bày ra để hành hạ nàng.

"Nương dạo này chẳng làm gì, lại thường hay ốm đau."

Một giọng nói lầm bầm vang lên, là Cẩu Đản – mặt mày vẫn còn cau có – bước vào với dáng vẻ gượng gạo, "Nếu nương còn chưa khỏi bệnh, mười đồng này chắc cũng tiêu hết mất thôi."

Vân Sương ngẩng đầu nhìn cậu bé, âm thầm hít sâu một hơi, giả vờ điềm tĩnh hỏi: "Canh đã uống chưa?"

"Chưa."

Cẩu Đản ngồi phịch xuống ghế bên cạnh, quay mặt đi chỗ khác.

Tuổi còn nhỏ mà tính khí đã chẳng vừa.

Vân Sương cẩn thận cất mười đồng tiền kia đi, rồi quay đầu nhìn sắc trời ngoài cửa, nói: "Không còn sớm nữa, hôm nay chúng ta nghỉ sớm một chút, mai ta sẽ đưa các con ra ngoài tìm cái ăn."

Giờ đã sang thu, thời tiết không những se lạnh mà trời cũng tối nhanh hơn.

Dù sao nàng cũng mới tới nơi này, ra ngoài lúc trời tối không mấy an toàn.

Cẩu Đản khựng lại, không khỏi quay đầu nhìn về phía nữ nhân ở cách đó không xa.

Nàng vẫn chưa thay đổi, vẫn nói sẽ cùng bọn cậu ra ngoài tìm thức ăn…

Nhưng cậu không thể có hy vọng, tuyệt đối không thể…

Hy vọng càng lớn, thất vọng càng sâu…

Dù sao cũng là đứa trẻ, vẻ mặt đầy ủy khuất và khát vọng gần như viết rõ lên mặt.

Vân Sương cố nén cười, bế Nhị Nha đứng dậy, nói: "Ta đưa hai đứa đi rửa ráy, thay bộ y phục sạch sẽ…"

Chưa dứt lời, bên ngoài chợt vang lên giọng một phụ nhân: "Sương nương, hôm nay thân thể ngươi khá hơn chưa? Mấy hôm trước ta mang kẹo mạch nha tới cho các ngươi, Nhị Nha còn khóc lóc như một tiểu cô nương tội nghiệp, nói ngươi lần này bệnh nặng lắm…"

Trong đầu Vân Sương gần như lập tức hiện lên hình ảnh một người – Miêu tẩu tử nhà trưởng thôn, đôi mày theo bản năng nhíu lại.

Tuy nhiên, phản ứng còn lớn hơn cả nàng chính là Cẩu Đản. Chỉ thấy cậu bé đột ngột bật dậy, gương mặt non nớt ánh lên vẻ dữ tợn như thú con, lao vụt ra ngoài nhanh như chớp, Vân Sương định ngăn cũng đã không kịp.

Chớp mắt, trong sân vang lên tiếng trẻ con giận dữ của Cẩu Đản—

"Ngươi đi đi! Nương ta không cần ngươi giả vờ tốt bụng đâu! Đi đi!"

"Ai ya, Cẩu Đản, ngươi làm ta giật cả mình! Sao thế? Ta thấy nương ngươi không khỏe, hôm nay nhà ta nấu canh xương, đặc biệt mang chút đến cho nàng bồi bổ thân thể…"

"Chúng ta không cần! Ngươi đi đi! Đừng tưởng ta không biết ngươi đang toan tính gì! Nương ta sẽ không lấy chồng! Ta cũng không cần cái tên ngốc đó làm A cha ta!"

Khi Vân Sương vội vàng chạy ra ngoài, thì chuyện đã không thể vãn hồi.

Miêu tẩu tử với vẻ mặt đầy ngạc nhiên và phẫn nộ, như thể tâm tư bị vạch trần, trừng mắt nhìn Cẩu Đản, nói: "Đứa trẻ này, còn nhỏ mà cái miệng đã thối như vậy! Cái gì mà tên ngốc chứ! Nương ngươi mang theo hai đứa như các ngươi, nếu có thể gả vào nhà ta, nàng ta nên cười tỉnh trong mộng mới phải!"

Thấy Cẩu Đản lại định mở miệng, Vân Sương vội vã bước tới, kéo cậu bé lại, nghiêm khắc nói: "Im miệng!"

Sau đó kéo cậu về sau lưng mình, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Miêu tẩu tử – người lúc này đã không còn chút dáng vẻ hiền hòa thường ngày – rồi chậm rãi nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!