Chương 12: Có Thịt Ăn Rồi!

Khóe miệng Ngô Khởi lại giật giật.

Phải nói là nữ tử này thẳng thắn đáng yêu, hay là không biết giữ thể diện nữa đây?

Hắn cũng chẳng dài dòng, lập tức rút ra một túi tiền màu nâu cũ kỹ từ bên hông, căng phồng, đưa ra trước mặt nàng:

"Đây là thưởng bạc mà Tổng binh ban cho Vân nương tử, bên trong có hai quan tiền."

Vừa nói, vừa không nhịn được mà lén quan sát biểu cảm của nữ tử trước mặt.

Thật không ngờ Tổng binh lại rộng rãi đến vậy, trực tiếp cho hắn mang hai quan tiền đến làm thưởng!

Một quan tiền tương đương với một lượng bạc, tức một nghìn văn. Hai quan là hai ngàn văn – mà binh lính bình thường trong quân doanh mỗi tháng cũng chỉ được bảy trăm văn mà thôi.

Tuy tiền trong tư khố Tổng binh không đến mức thiếu thốn, nhưng số bạc đó là từng chút tích góp mà thành.

Thực ra, Tổng binh đã sớm phái người âm thầm giám sát nhà họ Ngũ, việc tìm được Ngũ Thành Khí chẳng qua là chuyện sớm muộn. Việc cho Nghiêm Phương dẫn người đi khám xét rầm rộ chẳng qua là để che mắt họ Ngũ.

Theo Ngô Khởi, Tổng binh hoàn toàn không cần thiết phải thưởng nhiều đến thế.

Hai quan tiền?

Vân Sương trong lòng hơi thất vọng. Hai quan với nàng lúc này đã là số tiền lớn, nhưng so với mười mấy lượng bạc mà nàng từng kỳ vọng… quả thực chênh lệch quá lớn.

Dù vậy, nàng cũng biết không thể than phiền gì – người ta chưa từng hứa hẹn con số cụ thể. Nàng liền nhận lấy túi tiền, giọng điệu bình thản:

"Làm phiền quân gia chuyển lời cảm tạ của dân phụ đến Tổng binh."

Ngô Khởi: "…"

Khoan đã, nàng không nên cảm động đến rơi lệ, hoặc chí ít cũng phải mừng rỡ ra mặt sao?

Sao lại có vẻ còn kém hào hứng hơn lúc nãy vậy?

Chẳng lẽ… thấy bạc ít quá mà chê?!

Tuy có chút hụt hẫng lúc đầu, nhưng khi túi tiền nặng trĩu rơi vào tay, lòng Vân Sương lập tức bay bổng trở lại.

Cuối cùng nhà nàng cũng không còn chỉ có mười đồng tiền lẻ nữa rồi!

Nụ cười trên mặt nàng cũng trở nên chân thật hơn, nheo mắt cười nhìn Ngô Khởi:

"Hai đứa nhỏ còn đang đói, dân phụ phải về nấu cơm chiều, mong quân gia thứ lỗi nếu không tiếp đón chu đáo."

Rõ ràng là tiễn khách.

Ngô Khởi: "…"

Giờ thì hắn hoàn toàn chắc chắn – nữ tử này không hề có ý định tiếp cận bọn họ!

Có ai muốn bám lấy quân doanh mà thái độ lại thờ ơ thế kia, chỉ đối với bạc là sáng mắt lên!

Hắn khẽ ho khan, đáp:

"Vân nương tử không cần khách sáo, ta cũng phải về báo cáo rồi."

"Vậy dân phụ không tiễn, quân gia đi thong thả."

Vân Sương vừa dứt lời, đã "phạch" một tiếng đóng sập cánh cửa cũ kỹ trước mặt hắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!