Mạnh Tuyết Dao càng náo loạn dữ dội, hùng hổ dọa người.
A tỷ ta càng dịu dàng, ân cần, không tranh không giành, trở thành người bên gối ngoan ngoãn nhất của Lục Chiêu.
Hai khuôn mặt giống nhau, tính cách hoàn toàn khác biệt, Lục Chiêu sẽ sủng ái ai hơn, điều này chẳng phải quá rõ ràng sao?
Ngay cả hạ nhân cũng bàn tán:
"Thẩm Sung Nghi trông giống Mạnh Lương Đễ nhưng xinh đẹp hơn nhiều, trẻ hơn bảy, tám tuổi."
"Nhỏ tiếng thôi, trước đây mặt Mạnh Lương Đễ bị thương, Thái tử lột da mặt người khác để chữa mặt cho nàng ta, cẩn thận kẻo người tiếp theo bị lột da là ngươi đấy."
Mạnh Tuyết Dao dầm mưa cả đêm, lại bị Lục Chiêu quở trách, về nhà liền sốt cao, toàn thân nóng ran.
A huynh không quản ngày đêm chăm sóc bên giường nàng ta, sắc thuốc cho nàng ta uống, lau mồ hôi cho nàng ta.
Còn Lục Chiêu thì chẳng thèm ngó ngàng tới nàng ta.
Mạnh Tuyết Dao tuyệt vọng hỏi:
"Có phải điện hạ đã chán ghét ta rồi không?"
A huynh im lặng một lúc, nắm lấy bàn tay nóng ran của nàng ta.
"Lương Đễ, ta thật lòng với nàng."
Mạnh Tuyết Dao lập tức biến sắc, mất kiểm soát tát huynh ấy một cái.
"Thẩm Quế, ta và ngươi không thể có kết quả, ngươi từ bỏ suy nghĩ đi."
A huynh nhận cái tát không nặng không nhẹ đó, cúi đầu nói:
"Lương Đễ, dù nữ tử bán hoa kia có nhiều thủ đoạn đến đâu, nàng ta cũng không thể thay thế được vị trí của ngài trong lòng điện hạ."Những ngày tháng khó khăn trong lãnh cung, người ở bên cạnh điện hạ là ngài, không phải nàng ta.
"Mạnh Tuyết Dao uống cạn bát thuốc, đáy mắt hơi sáng lên."Ngươi đưa cho điện hạ thứ này giúp ta.
"10 Thứ mà Mạnh Tuyết Dao nhờ a huynh đưa cho Lục Chiêu rất mộc mạc. Một chiếc trâm dính máu. Chính là chiếc trâm mà nàng ta đã dùng để g.i.ế. c thái giám để bảo vệ hắn khi ở trong lãnh cung. Lục Chiêu nhất thời xúc động, không ngờ sau bao nhiêu năm, Mạnh Lương Đễ vẫn còn giữ nó."Ta vẫn còn nhớ, lúc đó Mạnh Tuyết Dao sợ hãi vô cùng, chính ta đã an ủi nàng đừng sợ, rồi đào một cái hố lớn và chôn xác xuống đất."
Đó là bí mật giữa họ, cũng là minh chứng rõ nhất cho việc họ nương tựa nhau trong lãnh cung.
Những ký ức xưa như sóng nước, từng đợt từng đợt dâng trào trong lòng, Lục Chiêu siết chặt chiếc trâm trong tay.
Khi Mạnh Tuyết Dao mở mắt lần nữa, khàn giọng đòi uống nước, nàng ta chạm vào bàn tay của Lục Chiêu.
Mu bàn tay hắn đặt lên trán nàng ta, giọng nói đầy xót xa:
"Bệnh nặng như vậy, sao vẫn không cho ta gọi thái y?"
Nghe thấy giọng nói đã lâu không được nghe của Lục Chiêu, Mạnh Tuyết Dao bùi ngùi rơi lệ.
"Điện hạ, cuối cùng ngài cũng chịu đến gặp thiếp rồi."
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, phủ Thái tử đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Thẩm Sung Nghi mới vào phủ chưa đầy ba tháng đã thất sủng.
Lục Chiêu lúc thì tự tay nếm thử thuốc cho Mạnh Lương Đễ, lúc lại tự tay vẽ lông mày, trang điểm cho nàng ta.
Đã lâu rồi hắn không đến viện tử của Thẩm Sung Nghi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!