A huynh không dám phản kháng, bị đánh đến mức mặt mũi bầm dập, m.á. u chảy ra khỏi khóe miệng.
"Điện hạ, Mạnh Lương Đễ vẫn luôn chờ ngài về nhà..."
Giọng huynh ấy bình thản nhưng càng khiến Lục Chiêu thêm phẫn nộ.
"Ngươi còn quan tâm đến Lương Đễ của ta hơn cả ta nữa."
A huynh cụp mắt xuống, trong đáy mắt hiện lên thứ tình cảm phức tạp.
"Mặt của Mạnh Lương Đễ sắp không ổn rồi, điện hạ, Lương Đễ từng ở lãnh cung bên cạnh ngài suốt mấy năm trời, lẽ nào ngài thật sự muốn vì một nông nữ bán hoa hèn mọn mà từ bỏ Lương Đễ chân thành yêu mến ngài sao?"
Lục Chiêu lạnh lùng thốt ra bốn chữ:
"Không liên quan đến ngươi."
Rồi đuổi a huynh ra ngoài.
A tỷ nằm trên giường khóc lóc một lúc.
Đột nhiên tỷ ấy ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào Lục Chiêu:
"Điện hạ, dân nữ không có ý khiến điện hạ và Lương Đễ tranh chấp, nếu Lương Đễ muốn khuôn mặt của dân nữ, dân nữ nguyện dâng lên bằng cả hai tay."
A tỷ nhặt lấy con d.a. o găm mà a huynh đánh rơi, hai mắt đẫm lệ, định đưa lên mặt cắt.
Dừng tay.
Lục Chiêu đánh rơi con dao, nắm chặt lấy cằm tỷ ấy.
"Mạng sống của nàng là của ta, ta không cho phép nàng chết, nàng không được chết"
Giọng hắn chứa đầy phẫn nộ.
Hai tay a tỷ đè trước n.g.ự. c hắn, trong đáy mắt vừa có sợ hãi vừa có lưu luyến.
Lục Chiêu nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng của tỷ ấy, cảm giác thương hương tiếc ngọc đột nhiên dâng lên, cúi đầu hôn xuống.
Nụ hôn rất hung hãn, rất mãnh liệt, như muốn nuốt cả người tỷ ấy vào lòng.
Trong phòng yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng kim rơi.
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Giữa lúc a tỷ và Lục Chiêu môi lưỡi quấn quýt, chỉ còn lại tiếng thở dốc.
Theo ta được không?
Lục Chiêu khàn giọng, ôm a tỷ yếu ớt lên giường.
Ngoài cửa sổ mưa phùn bay nhẹ, ta đứng ngoài cửa, những đóa mẫu đơn tươi thắm được nước mưa tưới lên, lại phủ lên một lớp sương mưa mờ ảo, càng thêm vẻ quyến rũ khó tả.
Mũi ta cay xè, không hiểu sao lại muốn khóc, nhưng lại cảm thấy vui cho a tỷ.
Bởi vì ngày này, a tỷ đã chờ đợi quá lâu, quá khó khăn.
Vệt m.á. u trên tấm ga trắng tinh thật sự đỏ đến chói mắt.
Lục Chiêu nhắm mắt lại, cũng có chút hối hận vì hành động bốc đồng của mình, liền hỏi:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!