Trên miệng bình là một cái đầu, tóc tai bù xù, chính là Mạnh Tuyết Dao.
Hai má nàng ta đen sạm chảy mủ, miệng nhét giẻ, ú ớ nói gì đó.
Vẫn còn sống.
Lục Chiêu thở phào nhẹ nhõm, rồi nghiến răng hỏi:
"Ngươi đã làm gì nàng ấy?"
A huynh xoa xoa đỉnh đầu Mạnh Tuyết Dao, say sưa ngắm nhìn tác phẩm của mình.
"Điện hạ đã từng thấy a tỷ ta tỉa cành mẫu đơn chưa? Lương Đễ quốc sắc thiên hương, được điện hạ ân sủng, đương nhiên là đóa mẫu đơn đẹp nhất mà ta từng hái."
"Tuy nhiên, Lương Đễ không giống như những bông hoa bình thường chỉ có gai nhỏ, nàng ta có tay, có chân, sao có thể nhét vừa vào chiếc bình hoa mà ta đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho nàng ta."
"Vì vậy, ta đành phải tỉa cành cho nàng ta, đầu tiên chặt tay, sau đó chặt chân, khiến nàng ta trở nên tròn trịa, vừa vặn để nhét vào."
Lục Chiêu mặt mày tái mét, trong mắt dần tràn ngập nỗi sợ hãi.
"Ngươi... ngươi thật độc ác, A Dao luôn bảo vệ ngươi, vậy mà ngươi lại làm tổn thương nàng ấy như vậy."
A huynh giả vờ ngạc nhiên:
"Hóa ra a tỷ chưa giải thích rõ với ngươi sao, vậy để ta nói nhé."
Thời gian quay ngược lại ba tháng trước.
Trong ngục tối của phủ Thái tử, Mạnh Tuyết Dao ôm chầm lấy a huynh, khóc lóc kể lể rằng mình đã hoàn toàn thất sủng.
A huynh ghé sát vào tai nàng ta, nói:
"Lương Đễ, ta còn có một kế sách, giúp ngài lấy lại ân sủng."
Kế hoạch là, a huynh giả vờ đưa Mạnh Tuyết Dao bỏ trốn, khiến Lục Chiêu ghen tuông điên cuồng, nhận ra tầm quan trọng của nàng ta đối với mình, rồi đuổi theo đưa nàng ta trở lại.
Mạnh Tuyết Dao động lòng nhưng vẫn lo lắng:
"Nhưng ngươi thì sao, điện hạ chắc chắn sẽ g.i.ế. c ngươi."
A huynh mỉm cười dịu dàng.
"Vì Lương Đễ, dù có phải hy sinh tính mạng, ta cũng không tiếc."
Mạnh Tuyết Dao vô cùng cảm động.
Nàng ta thả a huynh ra, hai người lợi dụng đêm tối chạy trốn, chạy đến trước cửa nhà ta.
Những đóa mẫu đơn trên cánh đồng vẫn chưa nở hoa, Mạnh Tuyết Dao trí nhớ kém, hoàn toàn không nhớ mình đã từng đến đây, đây là nhà của ai.
Nàng ta lấy chiếc áo bách gia a tỷ đã thêu cho ta làm khăn lau, lau đi lau lại mặt bàn, sợ nhiễm chút nghèo túng.
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Còn đắc ý nói:
"Ta sẽ ở lại đây mười ngày nửa tháng, đợi điện hạ sốt ruột không chịu nổi, rồi mới xuất hiện gặp mặt."
A huynh thành thạo lấy thuốc trị thương từ trong tủ ra bôi lên vết thương.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!