Chương 29: (Vô Đề)

Editor: Mứt Chanh

Mọi người đều tập trung tại phòng họp của sở cảnh sát để thảo luận về vụ án của Catherine. Vì đã xác định được cô ấy bị giết, hơn nữa truyền thông cũng đã đưa tin rầm rộ, nên vụ việc đã được chuyển giao cho tổ trọng án xử lý. Mọi người chờ đợi chỉ đạo từ Trần Tinh để phân công và triển khai nhiệm vụ.

Chỉ trong một buổi chiều, pháp y đã hoàn thành báo cáo khám nghiệm tử thi. "Dựa trên kết quả xét nghiệm độc chất, cô ấy bị đầu độc bởi một loại chất được tinh chế từ cây Mandrake. Hai bên má của nạn nhân có dấu vết bầm tím, biểu hiện rõ ràng sau khi tử vong. Một trong những điểm đáng ngờ nhất là vết bầm tím trên cả hai má cô ấy, như thể ai đó đã nhét thứ gì đó vào miệng cô ấy. Nạn nhân đã phản kháng nên có vết hằn trên khuôn mặt.

Xét việc cô ấy không chết ngay tại chỗ mà vẫn có thể biểu diễn, điều này chứng tỏ cơ thể cô ấy chịu đựng được, phản ứng khó chịu không quá mạnh. Trong cơ thể nạn nhân có chứa c*c**n*, Mandrake và một loại chất từ xương rồng peyote có tác dụng giảm cân và chống mệt mỏi." Bác sĩ pháp y Lưu Hạo vừa trình bày vừa chiếu hình ảnh thi thể lên màn hình lớn. Anh ấy chỉ vào một vết thương kỳ lạ trong khoang miệng nạn nhân có hình bán nguyệt màu tím đỏ rồi giải thích: "Trong vòng 24 giờ trước khi chết, nạn nhân đã trải qua một cuộc quan hệ t*nh d*c mạnh bạo. Vết thương trong miệng được tạo thành từ lúc đó. Toàn thân nạn nhân cũng có các vết bầm tím ở mức độ khác nhau. Một phần xuất hiện sau khi chết, một phần bị che giấu bởi lớp mỹ phẩm làm nâu da. Những vết bầm này, bao gồm cả dấu vết còng tay trên cổ tay và mắt cá chân, cho thấy cô ấy từng tham gia S/M."

Trần Tinh hơi trầm ngâm rồi quyết định điều tra tổng giám đốc Smith, bạn trai của Catherine. Nữ cảnh sát Từ Nhất Nhất bước tới từ phía sau, nói với Trần Tinh: "Đội phó, vị tổng giám đốc đó đã đến thành phố S vài ngày trước vì thương hiệu của họ đã mở chi nhánh thứ 10 tại thành phố S. Chúng tôi đã kiểm tra thông tin khách sạn của anh ta. Tối qua, Catherine ở cùng anh ta cả đêm đến 9 giờ sáng nay mới rời đi.

Cô ấy có buổi trình diễn lúc 11 giờ, suýt nữa cô ấy đã trễ giờ, khó khăn lắm mời đuổi kịp." Smith trở thành người cuối cùng tiếp xúc với cô ấy trước khi cô ấy qua đời, nên nghi ngờ đổ dồn vào Smith.

Ngồi phía dưới, Tiêu Điềm Tâm kéo ống tay áo Mộ Kiêu Dương rồi nói với vẻ hơi bất mãn: "Chẳng phải hồ sơ tâm lý của anh nói rằng hung thủ là nữ sao?"

Mộ Kiêu Dương khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay cô, ra hiệu cô tạm thời đừng nóng nảy: "Thật ra, anh cảm thấy phương pháp phân tích tâm lý tội phạm chỉ nên được xem là công cụ hỗ trợ phá án. Phá án chủ yếu dựa vào chuỗi bằng chứng. Các phương pháp điều tra tội phạm truyền thống có thể bổ sung cho những thiếu sót trong hồ sơ. Biết đâu, tổng giám đốc này lại là nhân vật mấu chốt thì sao!"

Lúc này, một người đàn ông ngồi bên cạnh chăm chú lắng nghe phân tích của Mộ Kiêu Dương. Mà Tiêu Điềm Tâm cũng coi như quen thuộc với tổ trọng án nhưng không nhận ra người đàn ông ngồi bên cạnh mình nên nhìn ông ấy kỹ hơn.

Cô phát hiện người đàn ông trầm tĩnh này khoảng 50 tuổi, gương mặt nghiêm nghị và toát lên vẻ uy nghiêm dù không nói một lời. "Chà, lãnh đạo cấp cao đến rồi à!" Tiêu Điềm Tâm đã nhận ra thân phận của ông ấy nên thì thầm vào tai Mộ Kiêu Dương.

"Trợ lý Tiêu, cứ gọi tôi là Lãnh Bân." Lãnh Bân nhìn cô, nói một cách nhẹ nhàng, có lẽ vì trước mặt ông chỉ là một cô gái trẻ.

Ngay cả Cục trưởng Công an tỉnh cũng đã xuất hiện, chứng tỏ vụ án "Dã tường vi" này đang khiến cấp trên rất lo lắng. Mộ Kiêu Dương hơi mỉm cười rồi nói tiếp: "Cục trưởng Lãnh vất vả rồi."

"Tôi rất tò mò. Là một nhà phân tích hành vi và giáo sư tội phạm học, kỹ thuật phác họa tâm lý của cậu nổi tiếng ở Âu Mỹ. Tôi thậm chí từng đặc biệt đến Đại học Prague và Đại học Graz để nghe cậu giảng bài. Để mời cậu về cục chúng tôi, tôi đã phải bỏ ra không ít công sức. Nhưng dường như cậu…" Nghĩ ngợi một lúc, Lãnh Bân nói tiếp: "Dường như quá khiêm tốn rồi."

Mộ Kiêu Dương cười khổ, rồi đáp: "Cục trưởng Lãnh, người đang trách tôi không nỗ lực hết mình sao?"

"Không hẳn vậy. Nhưng tôi muốn nghe ý kiến của cậu." Lãnh Bân nói, ánh mắt ông nhìn anh sắc bén lạ thường.

"Thực ra trong hơn hai mươi năm qua, nhiều chuyên gia phác họa tâm lý đều rất thích tuyên truyền về những vụ án thành công mà họ đã tham gia, thậm chí tổ chức diễn thuyết vòng quanh thế giới hoặc giảng dạy. Họ thường say mê kể về cách mình phát hiện tội phạm bằng con mắt chuyên môn, giữ chặt tội phạm và cuối cùng đưa họ ra trước pháp luật một cách đầy kịch tính. Nhưng rất ít người thực sự sẵn sàng đứng lên nói to rằng, nhiều khi phác họa tâm lý để truy bắt tội phạm kết thúc bằng sự thất bại.

Đây cũng là điều tôi luôn nhấn mạnh với các sinh viên trong giảng dạy: phải nhìn thẳng vào những hạn chế của tâm lý tội phạm và cần kết hợp chặt chẽ với điều tra tội phạm truyền thống. Ở nước ta, so với các quốc gia Âu Mỹ, khả năng xảy ra các vụ giết người hàng loạt ít hơn nhiều. Trong các vụ án thông thường, tâm lý tội phạm thực ra không phát huy được quá nhiều tác dụng. Nhưng một khi xuất hiện các vụ giết người hàng loạt, khi động cơ, hành vi và mô thức của hung thủ không còn là tình ái, thù hằn hay vụ lợi, thì tâm lý tội phạm thường có vai trò then chốt. Bởi lẽ, điều tâm lý tội phạm nắm bắt chính là mô thức hành vi và đặc điểm cá nhân của hung thủ. Những kẻ phạm tội này giết người không phải vì điều gì, thậm chí đôi khi không phải vì niềm vui. Chúng chỉ cần giết chóc liên tục để thỏa mãn ảo tưởng của mình."

Tạm ngừng một chút, Mộ Kiêu Dương bổ sung thêm: "Mọi người đều nói tâm lý tội phạm là một môn nghệ thuật, cũng là một môn kỹ thuật. Nhưng những gì thuộc về nghệ thuật thì luôn quá sức tưởng tượng. Ở bộ phận BAU tại Mỹ, đó là cả một bộ phận với nhiều đội cùng hoạt động, chứ không phải chỉ dựa vào một chuyên gia tâm lý tội phạm để bắt giữ tội phạm. Đúng là các chuyên gia tâm lý tội phạm nhắm đến những tên tội phạm hung ác nhất, nhưng không bao giờ là một cá nhân đơn độc.

Đó là kết quả của cả một tập thể, phân tích, suy luận và chuẩn bị trước. Không bao giờ có chủ nghĩa anh hùng cá nhân. Đây cũng là lý do mỗi khi nhận nhiệm vụ kiểu này, tôi nhất định sẽ đưa theo một hoặc hai chuyên gia. Vì tôi phải luôn nhắc nhở mình không được mắc sai lầm, năng lực của một cá nhân luôn có giới hạn." Chỉ tay về phía Tiêu Điềm Tâm, anh nói thêm: "Em ấy không chỉ là trợ lý của tôi. Ngược lại, em ấy là một nhà phân tích tâm lý tội phạm xuất sắc nhất trong BAU. Còn Cảnh Lam cũng là một nhà tâm lý học danh tiếng. Tôi mời họ cùng hỗ trợ, như vậy mới có lợi cho việc phá án."

"Tôi luôn nhấn mạnh rằng tâm lý tội phạm là một nghệ thuật và chỉ gần đây mới được coi là một khoa học. Nghệ thuật có thể mang lại cảm hứng vô hạn, như Điềm Tâm đây, em ấy có tài năng đặc biệt trong việc nắm bắt những điều tôi không nhận ra. Vì vậy, tâm lý tội phạm rất quan trọng. Nhưng dù trong giảng dạy hay thực tế, tôi luôn nhấn mạnh rằng điều tra tội phạm nên là một khoa học hoặc một kỹ thuật chuyên nghiệp trước tiên, sau đó mới đến nghệ thuật.

Bởi lẽ, việc thu thập chuỗi bằng chứng mới là chìa khóa khi đưa ra tòa án."

Những lời bộc bạch chân thành của Mộ Kiêu Dương khiến cô nghe không sót một chữ, ngay lúc này, cô cảm thấy A Dương của mình thật vĩ đại. Đúng vậy, rất vĩ đại. Anh chưa từng cố tình nâng cao bản thân, ngược lại rất nghiêm túc, rất tỉ mỉ, thậm chí nghiêm khắc đến mức khắc nghiệt b**n th** khi đối xử với bản thân mình, vì mọi xuất phát điểm của anh không phải để làm anh hùng, mà là vì các nạn nhân. "A Dương, em yêu anh quá!" Không kìm lòng được, Tiêu Điềm Tâm lao vào, ôm lấy cổ anh rồi hôn lên môi anh một cái thật mạnh.

Ngay cả Hà Mục Đồng đang đứng trên phân công nhiệm vụ cũng đỏ mặt, tim đập nhanh, chứ đừng nói đến các cảnh sát trẻ tuổi và đầy nhiệt huyết. Ai nấy đều nhìn nhau, muốn nhìn nhưng lại không dám.

Mộ Kiêu Dương bị cô hôn bất ngờ thế kia cũng đỏ mặt, từ vành tai đỏ lan đến tận xương quai xanh. Anh nhìn cô, bất đắc dĩ hôn lên trán cô một cái, "Điềm Tâm, em làm vậy, mọi người sẽ nguyền rủa anh mất."

"Không đâu, không đâu!" Một đám cảnh sát độc thân cười lắc đầu xua tay, bầu không khí trầm lắng cũng trở nên sôi động. Dù sao vì những vụ án này, mọi người đã làm việc ngày đêm không ngơi nghỉ suốt mấy ngày liền.

Tiêu Điềm Tâm lúc này mới nhận ra hành động của mình có chút lố, định quay lại chỗ ngồi, nhưng ai ngờ hai tay anh ôm chặt lấy eo cô, không chịu buông ra.

Tiêu Điềm Tâm: "…… được thôi ."

Còn anh thì dịu dàng áp mặt mình vào mặt cô, dùng sống mũi thẳng tắp cọ nhẹ vào mũi nhỏ của cô.

Cả đám người: "……"

Lạnh Bân hiếm khi nở một nụ cười, ông nói với hai người: "Người trẻ tuổi như thế rất tốt, tràn đầy sức sống." Sau đó ông ra hiệu cho Hà Mục Đồng tiếp tục: "Trở lại vụ án nào." Trong lòng ông thầm khâm phục giáo sư Mộ tự đáy lòng, rồi dừng một chút, quay đầu lại nhìn cả hai và nói: "Nghe bài giảng của cậu bao nhiêu lần, đến bây giờ tôi mới thực sự hiểu được cậu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!