*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Mứt Chanh
Cấp dưới của Trần Tinh là Hà Đình đã mang túi xách tay của người mẫu Catherine – nạn nhân mang quốc tịch Pháp – đến hiện trường.
Hà Đình nói ngắn gọn: "Trong túi xách có một lọ thuốc" Nói xong, cậu tiếp tục công việc, bởi số người có mặt ở đây quá đông, phải nhanh chóng tiến hành kiểm tra theo lệ với những người ở đây, tiện thể hiểu rõ tình hình của Catherine.
Lọ thuốc hoàn toàn màu trắng, không in bất kỳ dòng chữ nào, không tên gọi, cũng không có hướng dẫn sử dụng. Chỉ có một biểu tượng tròn trịa, trừu tượng.
Nhìn thấy biểu tượng này, Mộ Kiêu Dương nhướng mày, đây là một loại thực vật đặc biệt. Ngoại trừ người trong ngành thì thật sự không có nhiều người biết đến. "Ồ, cô bé tinh nghịch Peyote" Anh nhẹ giọng lẩm bẩm. Nếu trong lọ thuốc chứa toàn là viên thuốc chiết xuất từ cây Peyote thì uống cả lọ cũng không chết, cùng lắm là nôn mửa dữ dội, cần rửa ruột và nhập viện điều trị thôi.
Nghe báo cáo của Hà Đình, Tiêu Điềm Tâm khẽ nhíu mày, lẩm bẩm: "Chẳng lẽ lại là ngộ độc bởi loại thuốc kỳ lạ nào đó sao?!"
Pháp y đã đưa ra kết quả kiểm nghiệm ban đầu: nạn nhân tử vong do sử dụng thuốc quá liều, dẫn đến phản ứng độc tính nghiêm trọng. Cụ thể là loại thuốc gì thì vẫn cần chờ kết quả xét nghiệm tiếp theo. Việc đây có phải là vụ án mạng hay không cũng cần kết hợp báo cáo xét nghiệm với kết quả khám nghiệm tử thi để đưa ra kết luận cuối cùng. Nhưng có một điểm kỳ lạ: gót giày của Catherine đã bị người khác động tay động chân, khiến cô ấy mất thăng bằng và ngã trên sàn trình diễn, trông vô cùng chật vật.
Hậu quả là phần gót chân của cô ấy bị chảy máu nghiêm trọng, bởi hai chiếc kim nhỏ được giấu trong gót giày đã đâm thẳng vào lòng bàn chân của cô ấy. Cảnh tượng vô cùng thảm chẳng nỡ nhìn. Dù cô ấy không tử vong, thì sau này cô ấy cũng không thể tiếp tục sự nghiệp người mẫu vì cú ngã đã gây ra gãy xương mắt cá nghiêm trọng. Điều đáng nói là hai chiếc kim này đều không chứa chất độc.
Vì pháp y đã trình bày rõ ràng nên Mộ Kiêu Dương không phản đối gì mà chỉ đề xuất đến phòng trang điểm riêng của Catherine để điều tra thêm.
Khi bước vào phòng trang điểm của Catherine, mọi thứ bên trong được bày biện rất gọn gàng, ngăn nắp. Mộ Kiêu Dương gọi trợ lý của Catherine đến hỏi một vài câu. Qua đó, anh kết luận rằng Catherine là một người rất có trật tự. Dù chỉ là phòng hóa trang tạm thời nhưng cô ta vẫn sắp xếp mọi thứ theo thứ tự, biểu hiện của một người mắc chứng ám ảnh cưỡng chế nhẹ.
Cô ta yêu cái đẹp. Nhìn các chai lọ mỹ phẩm bày trên bàn trang điểm có thể thấy dù cho là một buổi biểu diễn thì cô ta đã mang rất nhiều sản phẩm làm đẹp đến, thậm chí cũng không dùng hết. Điều này cho thấy cô ta luôn muốn xuất hiện hoàn hảo nhất trước công chúng. Ngoài ra, trong phòng còn có quần áo, kính mắt, mũ, giày, túi xách cá nhân. Còn có vài lọ nước hoa và các sản phẩm chăm sóc da cao cấp của La Mer.
Sổ tay điện tử của Catherine được khóa trong ngăn kéo. Sau khi quản lý mở khóa, Mộ Kiêu Dương cầm lên xem một lần và nhanh chóng kết luận: "Một người lập kế hoạch tỉ mỉ chi tiết từng hành trình trong tương lai sẽ không tự sát. Hơn nữa, cô ấy còn ghi rõ tối nay có hẹn với bạn trai và liệt kê vài chi tiết nhỏ, như việc nhận một bộ nội y sang trọng từ Victoria"s Secret vào buổi chiều.
Một người như thế sẽ tự sát sao?"
Tiêu Điềm Tâm nhìn thoáng qua sổ ghi chú. Bạn trai của Catherine là tổng giám đốc của một thương hiệu xa xỉ tại Pháp, sở hữu khối tài sản hàng tỷ USD. Rõ ràng, cô cũng không tìm ra lý do khiến Catherine phải tự sát. Điều này chỉ có thể là một vụ mưu sát.
"Liệu có phải dùng thuốc quá liều không?" Trần Tinh bất ngờ lên tiếng: "Nghe nói ngành người mẫu dành cho người trẻ tuổi, cạnh tranh rất khốc liệt, áp lực quá lớn, việc dùng chất k*ch th*ch là chuyện thường."
"Đôi môi cô ấy tím tái, rõ ràng không phải do dùng chất k*ch th*ch quá liều mà là bị trúng độc. Tuy nhiên, loại độc này rất thú vị." Mộ Kiêu Dương nói xong thì bước một bước qua phía bên kia bàn trang điểm. Khu vực này là tủ quần áo, treo một vài trang phục. Bên cạnh tủ quần áo là một giá trưng bày của khách sạn, đặt các loại hoa lạ và những món đồ trang trí tinh xảo được sưu tầm từ khắp nơi trên thế giới.
"Hãy yêu cầu khách sạn liệt kê xem có món nào không thuộc quyền sở hữu của khách sạn." Mộ Kiêu Dương đột nhiên lên tiếng, ánh mắt anh ngừng ở một chậu cây nhỏ không mấy nổi bật.
Một nữ cảnh sát trẻ đi cùng Trần Tinh lại đây rất hoạt bát, thấy những loại hoa đẹp thì trong lòng tỏ vẻ thích thú, nói một câu: "Ồ, cây mọng nước này trông dễ thương quá." Cô ấy định đưa tay chạm vào, nhưng Tiêu Điềm Tâm lập tức quát: "Đừng chạm vào!"
Cô gái cảnh sát trẻ tuổi giật mình, đứng đơ ra, vẻ mặt ngơ ngác.
Mộ Kiêu Dương mỉm cười: "Thú vị thật." Không rõ anh đang nói Tiêu Điềm Tâm thú vị hay chậu cây mọng nước thú vị. Tiêu Điềm Tâm chỉ cảm thấy tim mình vào giờ phút này như đập loạn lên.
Những cảm xúc nhỏ bé của cô thật đáng yêu. Mộ Kiêu Dương liếc nhìn cô, cố gắng nén cười. Anh tiến đến gần chậu xương rồng nhỏ phía trước, cẩn thận quan sát kỹ cây xương rồng, không giống lần trước khi anh v**t v* rosewood. Nhưng ánh mắt anh đầy yêu thương, khẽ thì thầm: "Cô bé à, cô bé ơi, em thật nghịch ngợm!"
Với vẻ ngoài vốn đã rất điển trai, khoảnh khắc anh nhẹ nhàng trò chuyện với một chậu cây như thế tựa như đang đối đãi với người yêu đẹp nhất thế gian, hình ảnh như vậy không chỉ hài hòa mà còn khiến các cô người mẫu xung quanh hét lên phấn khích. Thậm chí một người mẫu ngoại quốc xinh đẹp còn chủ động bước lên bắt chuyện với anh.
Tiêu Điềm Tâm trêu: "Còn tâm trạng để tán tỉnh đàn ông, người này chắc chắn không phải hung thủ!"
Nữ cảnh sát trẻ Từ Nhất Nhất cười khúc khích: "Tôi cũng nghĩ vậy."
Trong thoáng chốc, tình bạn giữa hai cô gái trẻ đã nảy nở.
"Điều Tâm, em nghĩ sao?" Mộ Kiêu Dương bước đến gần kệ trưng bày, cẩn thận lấy chậu cây mọng nước có vẻ ngoài dễ thương đặt riêng lên bàn trà.
Tiêu Điềm Tâm nghĩ thầm: Đâu phải đang thi cử, mà anh làm mặt nghiêm trọng thế này, thật đáng sợ! Cô nói, "Em không phải là chuyên gia trong lĩnh vực này, nên không đưa ra ý kiến, để anh nói vậy! Em chỉ cảm thấy, anh nhìn chăm chăm vào nó không phải vì nó đẹp hay dễ thương, mà vì nó đặc biệt. Nói cách khác, có lẽ nó có độc." Cô không muốn mắc bẫy, cứ để anh nói thôi.
"Loài cây này gọi là "Peyote". Có độc tính nhất định, nhưng không đủ để giết người," Mộ Kiêu Dương nói. "Tuy nhiên, nếu không cẩn thận chạm vào gai của nó, ngón tay sẽ tê liệt và buồn ngủ trong khoảng 15 phút." Nói đến cuối, khóe miệng anh khẽ nhếch lên, rõ ràng chỉ đang trêu đùa Tiêu Điềm Tâm.
Tiêu Điềm Tâm hiểu rõ, hóa ra đây chính là loài cây Peyote trong truyền thuyết. Cô từng nghe tên khoa học của nó nhưng chưa từng thấy nó ngoài đời.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!