Chương 27: (Vô Đề)

Editor: Mứt Chanh

"Bị mấy anh người mẫu điển trai làm cho ngẩn ngơ à?" Mộ Lâm cười chế nhạo: "Đồ con bé mê trai!" Sau đó, anh ta cúi người xuống, nhìn cô không chớp mắt.

Bị anh ta hỏi, cô chỉ mơ màng ngẩng đầu. Người này rất cao, ánh đèn sáng chiếu xuống gương mặt anh ta khiến cô không nhìn rõ, nhưng những đường nét lại có vài phần giống Kiêu Dương. Đến khi cô tỉnh táo lại, gương mặt của Mộ Lâm đã hạ xuống gần hơn, cô cuối cùng cũng nhớ ra, anh ta chính là tay công tử đào hoa đã trả lại túi xách cho cô!

"Sao anh lại ở đây?" Tiêu Điềm Tâm bỗng dựng hết gai nhọn lên.

"Xem trình diễn thời trang thôi! Cô xem được, chẳng lẽ tôi không thể sao? Nhóc con!" Mộ Lâm thực sự đến để xem thời trang, nhưng thật bất ngờ khi gặp lại cô nhóc này lần nữa.

"Thật ra ở đây cũng chán lắm, muốn đi uống một ly không?" Anh ta nheo đôi mắt hẹp dài, ánh mắt phượng sắc sảo nhưng phong tình thật sự khiến người ta khó cưỡng.

Không chút nghĩ ngợi, Tiêu Điềm Tâm từ chối ngay: "Xin miễn cho kẻ bất tài như tôi." Nói xong, cô định quay người bỏ đi.

Cô gái nhỏ này hôm nay ăn mặc ra dáng, trông khá nữ tính, nhưng vẫn ngạo mạn như thế. Mộ Lâm chưa từng bị từ chối hai lần bởi cùng một người phụ nữ, chỉ theo bản năng nắm lấy cô, không cho cô làm trái ý anh ta.

Bả vai cô bị anh ta giữ chặt, đau thật! Tên điên này không chỉ nói chơi mà còn làm thật.

Tiêu Điềm Tâm cảm thấy chắc mình vừa nãy bị "hỏng não" hoặc điên rồi mới có thể nghĩ tay công tử đào hoa này giống Kiêu Dương. Cô muốn gạt tay anh ta ra, nhưng anh ta lại càng giữ chặt hơn.

"Ôi trời, đúng là tổng giám đốc bá đạo mà! Cô gái này cũng thật là không nể mặt chút nào!" Người mới đến ở tạp chí thời trang và một phóng viên đứng xem thì thầm to nhỏ.

Bên kia, sau khi giáo sư Mộ đi một vòng lại quay lại, vừa vặn nhìn thấy Mộ Lâm. Ánh mắt anh ấy lóe lên: Chỉ gặp mặt một lần mà anh trai lại hứng thú với cô ấy sao?

Còn Tiêu Điềm Tâm bị Mộ Lâm dây dưa, chẳng tự luyến đến mức nghĩ rằng anh ta có tình ý với mình mới dây dưa không buông thế kia. Thực ra, Mộ Lâm cũng không hề để tâm đến cô, chỉ đơn giản là muốn trêu đùa cô một chút.

Chính xác mà nói, Mộ Lâm chỉ muốn làm quen với cô mà không có ý gì khác. Anh ta thẳng thắn nói ra, khiến Tiêu Điềm Tâm hơi sững sờ, rồi đáp: "Anh muốn kết bạn thì cũng nhiệt tình quá nhỉ! Giờ thì anh có thể buông tay rồi."

"Vậy là đồng ý rồi nhé." Mộ Lâm mỉm cười, buông tay ra.

"Được thôi, đồng ý. Anh muốn đi uống gì đó phải không? Một tiếng nữa tôi còn phải lên sân khấu phát biểu. Anh có nửa tiếng, chúng ta có thể ra phía sau nói chuyện hoặc uống một ly." Tiêu Điềm Tâm nói xong, lại quay người bước vào hậu trường. Lúc đi ngang qua hai cô gái trẻ kia, Mộ Lâm khẽ mỉm cười, xem như chào họ.

"Anh cần tự luyến đến vậy không, tổng giám đốc bá đạo!" Rõ ràng, Tiêu Điềm Tâm đã lặp lại nguyên lời cô gái mê trai kia nói.

Mộ Lâm cười nho nhã, "Tôi không phải tổng giám đốc."

"Ồ?" Tiêu Điềm Tâm nhướn mày.

"Tôi là kiến trúc sư." Mộ Lâm đáp rồi hỏi lại: "Còn cô, nhóc con?"

Đột nhiên có tiếng nói nhàn nhã gọi anh: "Chào, dịch viên cấp cao Lâm, không ngờ gặp anh ở đây!" Người tới là người trong giới thời trang, chào hỏi Mộ Lâm rồi đi.

"Dịch viên cấp cao?" Tiêu Điềm Tâm mở to hai mắt nhìn, ánh mắt đầy vẻ "lại lừa tôi nữa phải không". Mộ Lâm nhún vai giải thích: "Tôi từng làm phiên dịch viên trước đây, nhưng đã nghỉ lâu rồi. Còn cô thì sao, nhóc con?" Anh ta hỏi lại lần nữa.

"Chỉ là nhân viên nhàn rỗi trong xã hội thôi, thưa phiên dịch viên đại tài!" Tiêu Điềm Tâm buột miệng bịa đại, nhưng trong lòng cũng thầm kinh ngạc trước việc anh ta từng làm cho Bộ Ngoại giao. Thật là một nhân tài! Cô lè lưỡi cười hì hì nói: "Ồ, không đúng, là cựu phiên dịch viên đại tài!"

Bước chân của Mộ Lâm đột ngột dừng lại. "Sao thế?" Cô ngẩng đầu nhướng mày hỏi, bắt gặp ánh mắt anh ta nhìn mình nghiêm túc, ánh mắt cương nghị, cử chỉ của anh ta đột nhiên bình tĩnh hơn. Cô ngẩn ra, cô lại bắt đầu xuất hiện ảo giác, cảm thấy anh ta giống Kiêu Dương.

"Liệu có phải tôi làm gì không đúng khiến cô hiểu lầm không? Tôi là người tốt, không phải kẻ lăng nhăng. Tôi tên Mộ Lâm, còn cô, nhóc con, cũng nên nói tên mình đi chứ." Lần này, Mộ Lâm không đùa nữa. Giọng anh ta chân thành kèm thái độ nghiêm túc.

Tiêu Điềm Tâm bị anh ta nhìn thấu, lập tức ngượng ngùng, nói chuyện cũng trở nên lắp bắp, "Tiêu…… Tiêu Điềm Tâm."

"Cục cưng bé nhỏ?" Mộ Lâm dở khóc dở cười, bản thân hư hỏng cỡ nào mới lưu lạc đến nỗi bị một đứa nhóc con xem nhẹ, "Cô gái, gương mặt của em thì ngọt ngào đấy, nhưng cũng đừng lừa tôi chứ."

"Ờ…" Mặt Tiêu Điềm Tâm đỏ bừng: "Họ Tiêu, tên Điềm Tâm, không được sao?"

Quả nhiên, lại có người tự luyến đến như vậy! Mộ Lâm bật cười, nụ cười rạng rỡ và cởi mở, lâu rồi anh ta mới cười thoải mái như thế.

Lần này, đến lượt Tiêu Điềm Tâm sững người. Người này… khi cười thật lòng lại đẹp đến vậy. Trong lòng cô tự nhủ: Họ Mộ à? Thật là trùng hợp!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!