Editor: Mứt Chanh
Sau khi Tiêu Điềm Tâm sinh một lớn một nhỏ, để nhanh chóng lấy lại vóc dáng, vừa ra cữ cô đã bắt đầu tập yoga giảm cân.
Từ khi đến sống ở trang viên Tường Vi, nơi đây hoa nở quanh năm, lúc nào cũng sắc màu rực rỡ. Cô cười nói: "A Dương, anh nhìn xem. Hai cô con gái của anh đúng là tiên hoa. Từ khi em mang thai bọn trẻ, nơi này mùa nào cũng có hoa nở rộ."
Mộ Kiêu Dương không vạch trần bí mật rằng hoa nở là nhờ hệ thống tưới nước suối nước nóng ngầm. Anh ôm lấy cô xoay vài vòng trong vườn hoa rồi mới nói bằng vẻ tự hào: "Điềm Tâm, em nói sai rồi. Bọn trẻ không phải tiên hoa, chúng là những chiếc áo bông nhỏ ấm áp của chúng ta. Em mới là tiên hoa. Cả khu vườn nở hoa rực rỡ, là để chào đón em, bà chủ của nơi này."
Tháng ở cữ của cô, mẹ Mộ và mẹ Tiêu đều đến. Sau đó, cô vừa ra tháng, để đôi trẻ có thêm thời gian ngọt ngào bên nhau, hai bà mẹ "chuồn mất", để lại cho họ một bảo mẫu chăm bé và một bảo mẫu ban đêm.
Tiêu Điềm Tâm còn đặc biệt mời một huấn luyện viên yoga riêng.
Phòng gym nhà Mộ Kiêu Dương rất lớn, rộng tới 2000 mét vuông, chiếm trọn một tầng, mà trong phòng gym còn có cả hồ bơi. Cô muốn tập yoga dưới nước, anh liền thay toàn bộ hệ thống nước ấm cho hồ.
Một ngày nọ, khi anh bước vào phòng gym thì thấy cô đang tập yoga dưới nước.
Dáng người cô uyển chuyển, thực tế vóc dáng hồi phục rất nhanh. Tuy vòng eo không mảnh như xưa nhưng vẫn thon thả, vòng một thì càng thêm quyến rũ, lấp ló dưới làn nước khiến anh mặt đỏ tim đập, không kìm được đã nhảy ngay xuống hồ.
Cô thật sự bị anh làm cho giật mình.
Cô mặc bikini màu vàng kim, trong mắt anh thì quyến rũ muốn chết. Cô còn chưa kịp phản ứng thì anh đã ôm lấy cô, hôn dồn dập: "Bà Mộ, chẳng phải em nói thích mạnh bạo một chút sao? Hôm nay, anh có thể thỏa mãn em!"
Lần này anh rất cuồng nhiệt.
Thế nhưng trong lòng cô vẫn có chút lo lắng, cô sợ vóc dáng mình thay đổi, khá thiếu tự tin. Anh bế cô lên khỏi mặt nước, đặt lên bậc thang dẫn vào hồ. Anh cúi xuống hôn lên vết sẹo mờ của cô. Đã năm tháng, vết sẹo rất mờ, do lúc trước dùng chỉ thẩm mỹ nên gần như không thể nhìn thấy.
"Đừng nhìn, A Dương, xấu lắm." Cô muốn che lại nhưng bị anh ngăn lại. Anh nói: "Điềm Tâm, em rất vĩ đại. Mọi người mẹ đều vĩ đại nhất. Sao lại xấu được? Gợi cảm thì có!"
Nói rồi anh lại hôn tiếp lên đó, nơi có chút vết rạn da. Tất cả những nơi có dấu vết rạn, anh đều hôn qua. Dù bản thân đã bị đè nén đến cực độ, gần như mất kiểm soát bất cứ lúc nào nhưng anh vẫn quan tâm đến cảm xúc của cô và nói: "Anh bôi kem mờ rạn cho em mỗi tối, kiên trì rồi sẽ hết. Vốn cũng rất mờ mà."
Cô bĩu môi: "Mỗi lần anh bôi dầu đều chẳng có ý tốt!"
Anh cười khẽ, đặt tay cô xuống chỗ mình: "Nó đau rồi, em xoa xoa giúp nó đi."
Biết anh đang chị u đựng, cô bèn trèo lên ôm anh, định khiến anh "thống khổ" thêm một chút. Nhưng anh nói: "Bao ở trong túi quần anh, em lấy giúp với."
Cô đành đỏ mặt, đưa tay vào túi quần âu bên trong của anh rồi ngay trước mặt anh lấy thứ đó ra.
"Xé ra đi," anh nói, mắt không rời khỏi cô, ánh nhìn chuyên chú cực kỳ.
Mặt cô càng đỏ hơn. Nghĩ bụng: ông Mộ muốn chơi lớn đây mà. Vậy thì cô chiều thôi! Cô dùng miệng cắn rách bao, lấy ra, vừa nhìn anh vừa khẽ thổi nhẹ, sau đó giúp anh đeo vào.
Thật ra, cả hai đã mong chờ quá lâu. Khi anh tiến vào lúc đầu còn nhẹ nhàng, nhưng khi cô đã thích nghi, anh lại trở nên dữ dội, từng nhịp từng nhịp như muốn xuyên thấu linh hồn cô.
Cho đến khi anh trút hết d*c v*ng, vẫn dùng sức ôm chặt lấy cô như muốn hòa tan cô vào tận xương tủy.
Anh cắn tai cô, nhẹ giọng cảm thán: "Làm sao bây giờ, Điềm Điềm? Anh thấy chắc chắn có ngày anh sẽ chết trên người em mất."
Cô xấu hổ không chịu được, cái tên này, nói mấy câu ngả ngớn cũng quá thuận miệng rồi. Biết anh vẫn chưa thỏa mãn, cô ôm lấy anh và nói: "A Dương, lúc nãy rất tuyệt. Hay mình làm thêm lần nữa nhé?"
Anh đột ngột nhìn cô. Làn da cô đỏ ửng như hoa đào nhưng anh lại say mê vô cùng! Thế là anh dùng hành động thực tế để nói cho cô biết anh yêu cô đến nhường nào…
***
Tháng thứ sáu, anh đưa cô đi Hawaii.
Hai đứa con nhỏ còn đang gào khóc đòi ăn được anh ném sang nhà Lạc Trạch. Dù sao Lạc Trạch và Tiểu Thảo cũng rất có kinh nghiệm nuôi con.
Lúc lên máy bay, Mộ Kiêu Dương gần như phải "vác" cô đi. Vì bà Mộ nhà anh đến phút cuối lại muốn bỏ cuộc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!