Bởi vì cả đêm không thể ngủ, Phương Đề Lê mãi gần sáng
mới mệt nhọc mà thiếp đi. Không biết có phải do mệt mỏi quá hay không mà Địch
Ấp Chấn rời giường đi làm lúc nào cô cũng không hay.
Đợi đến khi cô thức dậy đã là 10 giờ rưỡi.
"Di, hôm nay không để lại giấy sao?"
Cô ngồi trên giường nhìn tủ đầu giường, sau đó tìm
kiếm dưới gối, không phát hiện tờ giấy nào. Bình thường sau khi cô về nước bởi
vì quan hệ với anh mà mệt mỏi nên sẽ ngủ dậy trễ, trước khi đi làm anh đều để
lại cho cô một tờ giấy nhắn. Có đôi khi nói cho cô biết trong tủ lạnh có đồ ăn,
có đôi khi nói hôm đó sẽ về nhà đúng giờ, hay đôi khi muốn cô ra ngài gặp anh.
Cô tựa hồ đã quen như vậy, ở nhà không dùng đầu óc
nhiều lắm, anh sẽ giúp cô an bài mọi thứ, bao gồm hai người muốn ăn cái gì,
muốn đi nơi nào.
Cô đến bây giờ vẫn không nghĩ tới, nếu anh không làm
cái gì, cô sẽ trải qua một ngày thế nào?
Hiện tại xem mặt bàn trống rỗng, lại nhìn đến một bên
giường trống trải, cô nhịn không được đi qua nằm trên gối anh, nhắm mắt lại,
cảm giác hơi thở của anh.
Có lẽ là vì đêm qua có chút không thoải mái, hôm nay
cô lại không nhân được tờ giấy nào nên cảm thấy mất mát. Một loại cảm giác tịch
mịch cô đơn làm cô cứ nằm trên giường không muốn cử động.
Kỳ thực cô cũng cảm giác mệt mỏi.
Nửa năm qua, cô cố gắng làm dáng vẻ một người vợ xứng
đôi với anh, cố gắng làm việc tiến lên, mong đợi bản thân có thể thành một
người dẫn đoàn thành công. Dù sao ai cũng có sở trường riêng, không thể giống
Địch Ấp Chấn quản lí một công ty to như vậy, nhưng cô biết dẫn một đoàn người
xuất ngoại như thế nào, làm cho mọi người có được chuyến du lịch vui vẻ.
Cho nên cô liều mình làm việc, chỉ sợ hơi chút dưng
lại sẽ kéo xa khoảng cách với anh. Nhưng quay đầu ngẫm lại, cô thực sự đã kéo
gần khoảng cách sao? Nghĩ đến chuyện hôm qua xảy ra tại công ty, trong lòng cô
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!