Chương 68: (Vô Đề)

Bóng đêm như mực, cái địa phương hoang vắng này nhìn sơ qua còn có chút kỳ quái khiếp người.

Một trận gió lạnh thổi qua, Nguyễn Ninh hai tay cọ cọ vào nhau xoa xoa cánh tay, sau đó chạy nhanh tới bên cạnh đống lửa, lại cho thêm mấy cây củi lửa vào.

Mấy nam nhân đều ở bên cạnh dựng lều trại, Nguyễn Ninh không có chuyện khác làm, liền ngồi ở đống lửa nấu cho mọi người ít nước ấm.

Gần đây thời tiết nhiệt độ hạ xuống rất nhanh, đặc biệt là buổi tối, nàng xem trên nhiệt kế của thành phố B hiện tại chỉ có một con số, nếu còn tiếp tục hạ xuống, nói không chừng rất mau liền âm độ.

Lúc này Nguyễn Ninh mới phát giác năng lực kháng lạnh của mình tăng lên rất nhiều. Thời tiết rét lạnh như thế này, thế nhưng chỉ cần mặc một kiện áo khoác là được.

Đổi thành trước kia, khẳng định nàng phải mặc nhiều hơn một kiện áo lông mới có thể ra cửa. Bằng không khẳng định sẽ bị đông lạnh run bần bật.

Bất quá gió đêm nay thôi vào, có chút âm lãnh. Cũng không biết có phải hay không hoàn cảnh chung quanh tạo thành tác dụng tâm lý cho nàng.

Ngày mai bọn họ còn phải dậy sớm đi đại học B, trử bỏ người gác đêm, những người khác sau khi đều chuẩn bị tốt đồ dùng liền sẽ đi ngủ sớm, chuẩn bị tốt tinh thần, dù sao ngày mai còn có một trận đánh ác liệt.

Trong vườn trường đại học quá mức nguy hiểm, buổi tối lại càng nguy hiểm, cho nên tốt nhất là có thể trước trời tối mà tìm thấy nơi ở của Giang Nhất Dương, sau đó từ bên trong mà thoát ra ngoài. Không cần phải ở qua đêm.

Bơi vì trong tiểu đội chỉ có nàng là nữ nhân, cho nên Nguyễn Ninh ngủ ở lều riêng biệt.

Có lẽ là nghĩ đến kế tiếp sẽ có muôn vàn khó khăn, thời điểm 4 giờ sáng Nguyễn Ninh từ trong lúc ngủ mơ tỉnh lại, cũng không ngủ lại được nữa.

Nghĩ dù sao cũng tỉnh, còn không bằng ra bên ngoài hít thở không khí.

Nguyễn Ninh kéo khoá kéo của lều trại, mặc áo khoác từ bên trong đi ra.

Bên ngoài qua nhiên trời còn chưa sáng, những toà nhà đang xây dở đều sẽ dùng lưới vây lên, thời điểm đêm qua bọn họ tới đây liền đem lưới chống đỡ kéo ra. Nhưng con tang thi ở bên trong từ trước, bởi vì từ sau khí mạt thế vẫn luôn bị nhốt ở nơi này, thực lực đều không mạnh, cho nên rất mau đã bị bọn họ giải quyết sạch sẽ.

Lều trại ở bên trong công trường toà nhà, ba chiếc xe cũng được đỗ ở bên cạnh lều trại.

Gác đêm lời mỗi ba giờ đổi một lần.

Một giờ trước vừa mới đổi xong, Nguyễn Ninh nghĩ lại một chút, hiện tại người gác đêm hẳn là nam chủ Cố Diệc Thừa. Trên xe cũng có một mình hắn.

Bất quá lấy thực lực của nam chủ mà nói, chỉ một người ở chỗ này gác đêm cũng đủ rồi.

"Anh trai." Sau khi Nguyễn Ninh đến gần, mi mắt cong cong, lộ ra gương mặt tươi cười, mềm mại mà kêu một tiếng.

Thời điểm Cố Diệc Thừa ở được tiếng bước chân, liền giương mắt nhìn qua phía lều trại, nhìn người tới là Nguyễn Ninh, ánh mắt thâm thuý sắc bán mới hơi chút nhu hoà, khoé môi hơi giương lên, tiếng nói trầm thấp giàu từ tính ở trong hoàn cảnh yên tĩnh tối tăm mang lại cho người ta cảm giác an toàn:"Như thế nào sớm như vậy đã tỉnh, không tiếp tục ngủ nhiều một chút?"

"………… Ngủ không được." Nàng ăn ngay nói thật.

Sáng sớm độ ấm rất thấp, Cố Diệc Thừa thấy nàng mặc một cái áo khoác từ lều trại đi ra, đứng dậy đi qua giúp nàng mở cửa xe cho nàng lên xe ngồi.

"Vì cái gì ngủ không được? Là lo lắng chuyện hôm nay đi đại học B sao?" Cố Diệc Thừa trong giọng nói mang theo một tia quan tâm, nghiễm nhiên một bộ dáng anh trai tốt.

"Có một chút. Cũng không biết hôm nay chúng ta có thể hay không thuận lợi mà ở địa học B tìm được người." Nguyễn Ninh nhấp miệng, giọng nói nhỏ nhẹ.

Nguyễn Ninh là thật sự lo lắng. Muốn ở một nơi nhiều tang thi như vậy dạo một vòng, nói không lo lắng an nguy cho mình đó là gạt người. Bất quá nghĩ bên cạnh có Cố Diệc Thừa, thật ra có thể yên tâm hơn chút. Chỉ cần hôm nay nàng theo sát hắn, hẳn là sẽ không có chuyện gì đi? Tốt xấu gì nàng còn có một cái năng lực bảo mệnh.

Cố Diệc Thừa nhìn Nguyễn Ninh khi cúi đầu lộ ra cổ trắng tinh tế, động tác tuỳ ý lại tự nhiên mà cởi ra áo khoác trên người, khoác lên vai nàng, thần sắc ôn hoà nói:"Hiện tại thời tiết ngày cành lạnh, về sau nhớ rõ buổi sáng mặc nhiều quần áo một chút. Dị năng giả tuy rằng tố chất thân thể so với người bình thường tốt hơn, những vẫn có thể sinh bệnh."

Cố Diệc Thừa sau khi cởi áo khoác, nửa người trên chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đen, vạt áo đều được bỏ ở phía ttong quần, mơ hồ có thể nhìn được hơi gầy nhưng vòng eo rắn chắn cùng cơ bắp.

Người có cấp bậc dị năng càng cao thì càng có thể thích ứng hoàn cảnh biến hoá, chính vì vậy Cố Diệc Thừa so với những người khác càng thêm không sợ lạnh. Ở trong thời tiết lạnh, mặc một kiện áo hay mặc hai kiện áo đối với mà nói cũng không khác nhau quá lớn.

Bên trong xe chỉ có một chiếc đèn nhỏ, vẫn là sau khi nàng lên xe mới mở. Nguyễn Ninh nhìn ánh đèn mờ nhạt chiếu xuống, cúi người tới gần, nhìn người nam nhân ở đây phủ thêm áo khoác cho nàng, mặt mặt tuấn tú ôn hoà, dưới tóc mái là một đôi mắt đen nhánh, giờ phút này đang chuyên chú nhìn tình hình bên ngoài, phát giác nàng đang nhìn hắn, hắn nâng lên mí mắt, đáy mắt hiện lên một tia ý cười không rõ ràng.

Nguyễn Ninh đột nhiên hoảng thần một lát.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!