Chương 52: (Vô Đề)

Linh lập tức cử người đến Ngự Hồ Thành. Do tình thế cấp bách, họ thậm chí đã sử dụng vài chiếc trực thăng để mốc meo trong Liên minh.

Hơn nữa, kể từ sau khi bùng phát dịch virus zombie, trực thăng cũng hiếm khi bị hư hỏng. Nhưng do thiếu nhân viên bảo trì, cộng với nhiều quy trình bảo dưỡng tiêu tốn quá nhiều tài nguyên, tính thực dụng lại không cao bằng các phương tiện thông thường.

Vì vậy, Liên minh chỉ giữ lại một vài chiếc, bình thường cũng rất ít khi sử dụng đến.

Không ngờ, lần này nó lại phát huy tác dụng.

"Đội trưởng!" Lâm Huân thấy vài người đi ra từ hành lang, vui mừng nói: "Thật tốt là mọi người không sao."

"Trong đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tôi nghe Mục Vũ kể, nhưng giờ tôi vẫn chưa hiểu rõ mọi chuyện lắm."

Cố Trì đáp: "Chuyện này tôi sẽ nói rõ với toàn đội sau, trước tiên chúng ta hãy đưa Diệp Vô Hàn về Tổng bộ."

Anh nghiêng người, nhường chỗ cho người đàn ông phía sau đang bị dây leo trói chặt.

Mấy người cầm súng bên cạnh lập tức tiến lên, còng tay Diệp Vô Hàn lại.

Trì Anh vẫn còn chút lo lắng.

"Hay là để tôi trông chừng anh ta nhé, năng lực của anh ta vẫn chưa dùng hết đâu."

Nếu Diệp Vô Hàn có ý định giở trò thì sẽ không ổn.

Diệp Vô Hàn đang định tranh thủ lúc Trì Anh không có ở đây tìm cách chạy trốn: "…"

Cố Trì gật đầu: "Được."

"Vậy hôm nay có lẽ cậu sẽ phải cùng chúng tôi trở về Tổng bộ." Người đàn ông cầm súng ở bên nói.

Trì Anh hướng ánh mắt nhìn về phía Cố Trì.

Thấy anh chỉ cười cười: "Em đi trước đi, tôi sẽ sớm trở lại." 

Trì Anh mím môi, bước đến trước mặt nhẹ nhàng kéo áo anh.

"Anh ra đây với tôi một lát."

Cố Trì theo lời, đi đến chỗ khác cùng cô.

Trì Anh từ trong không gian lôi ra một lọ thuốc, đưa cho anh: "Đây chính là thuốc có thể kháng virus zombie, xung quanh đây chắc còn nhiều người bị nhiễm."

Cố Trì im lặng nhận lấy.

"Còn một chuyện nữa tôi muốn hỏi anh."

"Em nói đi."

"Nếu tôi đưa thuốc cho giáo sư Vu, liệu ông ấy có hỏi tôi nguồn gốc không?" Trì Anh có chút lo lắng: "Đừng nói là ông ấy sẽ nghi ngờ tôi, rồi nhốt tôi lại trong phòng biệt giam nhé?"

Cố Trì bật cười: "Ông ấy tất nhiên sẽ hỏi, nhưng giáo sư Vu là người biết điều, ông ấy sẽ chỉ cảm ơn em mà thôi. Hơn nữa, em cũng không cần phải kể hết sự thật, những chuyện liên quan đến an nguy của bản thân thì em phải ích kỷ một chút."

Cố Trì nhìn thẳng vào đôi mắt lo lắng của Trì Anh: "Nhưng nếu em sợ thì tôi có thể giúp em chuyển đến tay ông ấy."

"Vậy anh sẽ giải thích thế nào với ông ấy?"

"Cứ nói là tôi nhặt được."

Trì Anh: "…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!