"Đúng rồi, nhiều tinh hạch quá…" Trì Anh nhìn chằm chằm vào hàng nghìn viên tinh hạch được chứa trong một cái bình lớn trong suốt: "Chắc cũng phải hơn chục ngàn viên tinh hạch."
Cố Trì nói rằng để tìm thấy Nhậm Lệ, trước tiên phải xác định xem trong căn cứ thí nghiệm còn cánh cửa bí mật nào để trốn thoát hay không. Với tính cách cẩn trọng và đa nghi của Nhậm Lệ, rất có thể ông ta đã chuẩn bị sẵn một lối thoát cho mình.
Vì vậy, bọn họ đã tìm đến phòng điều khiển tổng của căn cứ, hy vọng có thể tìm được chút thông tin liên quan đến thiết kế.
"Không trách được."
"Không trách được gì?"
"Trước đây, những xác zombie chúng ta thấy ở Ngự Hồ Thành, có lẽ tất cả tinh hạch của chúng đều nằm trong này. Ngự Hồ Thành đã bị cắt điện từ rất lâu rồi, nhưng Nhậm Lệ vì mục đích thí nghiệm riêng, ông ta đã chọn sử dụng tinh hạch zombie làm năng lượng để vận hành căn cứ."
Trì Anh chợt nhớ lại, trước đây cô đã thấy Cố Trì và những người khác cho tinh hạch zombie vào xe địa hình, dùng chúng thay thế cho nhiên liệu.
"Thì ra tinh hạch còn có tác dụng này sao."
"Chuyện này tạm thời nói sau đi, trước tiên chúng ta hãy tìm xem có bản đồ cấu trúc của căn cứ không."
Trì Anh nhìn vào đống hình ảnh khó hiểu, cảm thấy hơi nhức đầu.
Đây là cái gì vậy…
[Đây là bản đồ kiểm tra nhiệt độ cơ thể, đây là mẫu tỷ lệ…] Hệ thống cuối cùng cũng có cơ hội trình bày vốn hiểu biết uyên thâm của mình, nói liên hồi không ngừng.
Trì Anh: Có bản đồ cấu trúc của căn cứ không?
Hệ thống nhìn qua hai lần: [Tôi không thấy.]
Trì Anh buồn bã cúi đầu.
Vậy thì vẫn chẳng có ích gì.
"Có vẻ như rất khó tìm."
Cố Trì cũng nhíu mày.
Dường như hy vọng tìm được bản đồ cấu trúc cân cứ trong máy tính là rất mong manh.
Anh không hiểu rõ cấu trúc ở đây, ngoài lối đi mà họ đã vào, anh cũng không dám chắc còn có cửa thoát nào khác hay không.
"Diệp Vô Hàn đâu? Tôi nghĩ Nhậm Lệ chắc chắn sẽ cử anh ta đến để đối phó chúng ta."
"Ông ta vẫn luôn là người cẩn trọng, vì sự an toàn của bản thân, ông ta chắc chắn sẽ giữ Diệp Vô Hàn bên cạnh để phòng ngừa bất trắc xảy ra." Cố Trì suy đoán.
Một giọng nói yếu ớt vang lên: "Nếu vậy thì tôi… Tôi có thể giúp được."
Cố Trì nhìn Trì Anh, không phải là giọng của cô.
Anh ngẩng đầu nhìn quanh căn phòng một lượt nhưng vẫn không tìm được nguồn gốc phát ra âm thanh.
Trì Anh bỗng cúi đầu nhìn xuống cổ mình, nhận ra điều gì đó, vội vàng tháo chiếc vòng linh tuyền trên cổ ra.
"Vân Linh?"
"Là tôi." Giọng của Vân Linh từ trong không gian linh tuyền đáp lại, tiếp theo nói: "Diệp Vô Hàn là chủ nhân của không gian linh tuyền, không gian linh tuyền chính là cái vòng cổ này. Nó có thể cảm nhận được vị trí của anh ta. Nếu Diệp Vô Hàn ở cùng với giáo sư mà anh nói, thì tôi có thể giúp được."
Cố Trì ngạc nhiên nhìn chiếc vòng cổ màu đỏ xen lẫn chút đen phát ra giọng nói của Vân Linh.
Đây là cái gì vậy?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!