Mục Vũ cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra trước khi ngất xỉu.
Có vẻ như… Cô loáng thoáng bắt gặp bóng dáng của Tống Thư.
Khi đang tìm Tống Thư, cô đã đến khu vực mà Tống Thư điều tra vào ngày đầu tiên, muốn tìm xem có phát hiện được gì không.
Sau đó, vừa đi qua một bãi đỗ xe ở phía Tây Ngự Hồ Thành, cô nghe thấy âm thanh mà Trì Anh từng nhắc đến, giống như tiếng gió rít, lại cũng giống như tiếng máy móc…
Nhưng lúc đó, rõ ràng không có cơn gió nào cả.
Ngự Hồ Thành là một thành phố chết chóc không người, làm sao lại xuất hiện loại âm thanh như tiếng động cơ máy móc?
Mục Vũ chuẩn bị liên lạc với các đội viên khác, đột nhiên nhìn thấy Tống Thư ở đối diện. Cô vô thức gọi tên, ngay sau đó, cổ họng như bị chích một cái, liền rơi vào trạng thái hôn mê.
Nghĩ đến đây, Mục Vũ khẽ nheo mắt lại.
Tống Thư mà cô gặp khi ấy, trông thực sự rất khác biệt so với bình thường.
Vẻ mặt đờ đẫn, dáng đi xiêu vẹo đặc trưng mà chỉ những thủ lĩnh zombie mới sở hữu.
"Để tôi đi tìm cô ấy." Lục Vân Phi siết chặt thiết bị liên lạc trong tay, nghiến răng nói.
Cố Trì nâng mí mắt, nhìn anh ta một cái.
"Nếu cậu cũng muốn bị những thứ đấy bắt đi… Mục Vũ đã gặp những kẻ đó, ngay cả một khoảng thời gian ngắn để liên lạc với chúng ta cũng không có. Quả thực chúng không dễ đối phó đâu."
Cố Trì im lặng một lúc: "Mọi người quay về đi."
"Đội trưởng!" Sắc mặt Lục Vân Phi lập tức trầm xuống.
Cố Trì bình tĩnh giải thích: "Chúng ta cần có người báo cáo thông tin về Tổng bộ, nếu ngay cả chúng ta cũng bị bọn chúng bắt, cậu nghĩ Tổng bộ còn ai có thể giải quyết mấy vụ án nơi này?"
Lục Vân Phi nhất thời cứng họng.
"Tôi sẽ luôn bật thiết bị liên lạc." Cố Trì hít một hơi: "Nếu bên tôi xảy ra chuyện, mọi người nhớ đừng lên tiếng."
"Sau đó, liên lạc với Tổng bộ, bất kể tôi xảy ra chuyện gì. Mọi người hãy kể cho họ mọi điều mà các cô các cậu nghe thấy, sau đó mọi người chờ đợi Liên minh tới cứu viện."
"Trì Anh, cô cũng vậy."
Trì Anh ngẩng đầu lên.
"Tôi có thể giúp anh."
"Đúng là cô có thể giúp tôi, nhưng không phải tối nay." Cố Trì nhìn cô.
Trì Anh hơi ngạc nhiên: "Ý anh là sao?"
"Thông tin chúng ta thu thập được về thủ phạm ẩn nấp trong Ngự Hồ Thành gần như là con số không. Trì Anh, năng lực của cô rất mạnh, nhưng trong tình huống mù mờ này, sẽ không hết phát huy tác dụng được."
Cố Trì tiếp tục giải thích: "Tôi sẽ luôn bật để thiết bị liên lạc. Nhớ, nếu tôi gặp phải sự cố, hoặc gặp chạm mặt với thứ gì đó, mọi người sẽ có thể thu thập được thông tin từ âm thanh của thiết bị liên lạc."
"Đến lúc đó, cô hãy hành động."
Anh nhìn thẳng vào mắt Trì Anh, nghiêm túc nói: "Nếu gặp phải tình huống bế tắc, nhất định cô và mọi người phải rời khỏi đây."
Trì Anh cũng đáp lại bằng ánh mắt trầm tư, mãi một lúc sau mới đáp: "Được, tôi hiểu rồi."
Từ chiều tối cho đến khuya, Cố Trì vẫn lang thang trong Ngự Hồ Thành.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!