Cố Trì cúi đầu, không nói gì.
Lục Vân Phi cũng quan sát từ đầu đến cuối. Mặc dù anh không nhìn ra hai người đã xảy ra vấn đề gì, nhưng cảm giác bầu không khí giữa Cố Trì và Trì Anh hôm nay thật kỳ lạ.
Lục Vân Phi vô thức ngước mắt nhìn về phía bên cạnh, nơi có Tống Thi.
Anh biết Tống Thi có ý với Cố Trì, ban đầu còn lo lắng rằng cô ta sẽ vì thế mà khó chịu. Nhưng khi quay đầu lại, chỉ thấy Tống Thi cúi gằm đầu, mặt mũi nhăn nhó cứng đơ ra.
Có vẻ như, cô ta còn chẳng thèm chú ý đến sự hiện diện của hai người họ.
Mấy ngày không gặp, cô ta đã thay đổi tính cách rồi sao?
Lục Vân Phi nhướn mày, trong lòng thầm mừng vì cuối cùng mọi thứ đã yên ổn, nên cũng không nói gì thêm.
…
Đêm ấy.
Tất cả mọi người đã ngủ say, Tống Thi trằn trọc trong chăn, mãi vẫn không thể ngủ được. Cô cảm thấy toàn thân nóng ran, từ tối qua cứ luôn mơ màng, mỗi khi kịp phản ứng lại thì không thể nhớ rõ bản thân đã nghĩ gì. Giống như… Trong cơ thể này không chỉ tồn tại mỗi một ý thức của cô.
Cơn gió lạnh giữa thu thổi qua khe hở dưới đáy lều, cô ngẩn ngơ đưa tay ra, muốn để cơn gió mát lạnh làm dịu làn da nóng bừng.
"Hộc… Hộc…" Hơi thở của cô có chút gấp gáp.
Tống Thi biết rằng, nếu cứ tiếp tục như thế này, việc trở về với đất mẹ chỉ còn là vấn đề thời gian.
Người kia đã nói, nếu cô đi tìm hắn, nhất định hắn sẽ giúp cô sống sót!
Tống Thi nhìn hai người đang ngủ say, lén lút đứng dậy. Từng bước một, tiến ra ngoài lều, chậm rãi hướng về phía Ngự Hồ Thành.
"Đội trưởng Cố!"
Sáng hôm sau, Mục Vũ đã tìm kiếm xung quanh trại một hồi lâu, xác nhận rằng Tống Thi thật sự không còn, liền vội vàng báo cáo cho Cố Trì.
"Đội trưởng Cố, Tống Thi mất tích rồi."
"Đã tìm hết mọi nơi chưa?" Cố Trì nhíu mày hỏi.
Tối qua vẫn ở đây, không thể nào tự dưng biến mất được.
Mục Vũ lắc đầu: "Tôi đã tìm khắp mọi nơi rồi, những chỗ thường lui tới tôi đều đã kiểm tra qua một lượt. Hơn nữa, Tống Thi không có dị năng tấn công, chắc chắn cô ấy tuyệt đối không thể đi xa được."
Trì Anh từ đầu bên kia đi tới.
"Tôi cũng không tìm thấy cô ấy."
"Cô ấy vẫn ở đây khi các cô đi ngủ chứ?"
Trì Anh trả lời: "Ừm, cô ấy vẫn ở đó."
Khi Trì Anh ngủ, cô thấy Tống Thi luôn quay lưng về phía mình.
Trong phút chốc cô cắn môi.
Gió đêm qua từ dưới đáy lều thổi vào, cứ rít lên từng đợt, cộng thêm việc ban ngày thực hiện nhiệm vụ mệt mỏi nên cô đã ngủ say, vì vậy không nghe thấy động tĩnh gì khác.
Nếu không, bọn họ đã không để Tống Thi mất tích.
"Có thứ gì khác bị mất không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!