Trì Anh là người cuối cùng đến địa điểm hẹn.
Vì chỉ có mỗi cô là người sở hữu khả năng leo trèo qua tường mà không tốn chút sức lực nào, nên Cố Trì để cô phụ trách điều tra từ trên cao.
Do đó, cô mới chậm trễ quay trở lại.
"Cô có phát hiện gì khả nghi không?" Cố Trì hỏi cô.
"Chỉ là có âm thanh hơi lạ, ngoài ra tôi không phát hiện có gì khác."
"Âm thanh nào?" Cố Trì vội hỏi.
"Nghe như tiếng máy móc vang rền, nhưng cũng giống như tiếng gió rít. Tuy nhiên, nó chỉ vang lên khá nhỏ, rất khó để phân biệt hướng phát ra âm thanh."
Cô nhíu mày trả lời.
Dù thính giác của Trì Anh vô cùng nhạy bén, nhưng âm thanh đó liên tục đứt quãng, hơn nữa cơn gió rít ở trên cao gây nhiễu, gần như không thể nghe rõ được.
"Hừm, có lẽ là tiếng gió rít mà thôi." Mục Vũ thở dài.
Trên cao gió lớn, chắc không có gì đặc biệt.
Cô nhìn vào thiết bị dò tìm trên cổ tay, nói: "Tôi cũng không phát hiện được tung tích của thủ lĩnh zombie, chẳng lẽ những dị năng giả này đều biến mất không dấu vết sao?"
Cố Trì rơi vào trầm tư.
"Chúng ta cứ trở về trước đã."
Ngày hôm sau, họ tiếp tục làm nhiệm vụ như hôm qua, tìm kiếm manh mối giữa đám xác chết ngổn ngang trong thành phố.
Nhưng hôm nay, họ không phải hoàn toàn đi về tay trắng.
Cố Trì bước ra từ một bãi đậu xe bị bỏ hoang, nhìn vào lớp xác chết ở trên cùng, đột nhiên anh cảm thấy có điều bất thường. Anh chậm rãi đi vòng quanh đống xác xung quanh, quan sát kỹ một hồi, sau đó nheo mắt lại, bất chợt anh nhận ra một điểm khác thường.
Cố Trì lấy từ trong ba lô các thiết bị bảo hộ, nhanh chóng mặc vào để bảo vệ phần cẳng chân, rồi bước đi trên con đường toàn xác chết la liệt dẫn đến vị trí trung tâm.
Anh dừng lại trước một thi thể với làn da có màu sắc khác biệt. Thi thể này nằm úp, bị chôn vùi giữa đống xác chết khác, nhưng phần cổ lộ ra lại rất trắng trẻo và sạch sẽ.
Cố Trì cúi xuống, dứt khoát lật thi thể đó lên.
Dung mạo của nạn nhân cuối cùng cũng lộ diện rõ trước mắt anh.
Làn da trắng, nhưng không phải là màu da tự nhiên mà là sắc trắng nhợt nhạt sau khi chết.
Trên thân thể xuất hiện các dấu vết hoại tử, nhưng không phải là màu xám xanh như đống xác zombie.
Sắc mặt của Cố Trì trở nên nghiêm trọng.
Đây là một con người, và e rằng chính là một trong những dị năng giả đã biến mất.
Anh kiểm tra kỹ lại thi thể này một lần nữa, phát hiện ngoài những vết bầm ra, còn có vài dấu ấn tròn nhỏ, tập trung chủ yếu ở sau gáy, thái dương và cổ…
Trang phục mặc trên người dường như khá mỏng, không phù hợp so với thời tiết lạnh giá của hiện tại, ngoài ra không có điểm gì đặc biệt.
Cố Trì nhíu mày, ngay lập tức lấy thiết bị liên lạc ra, thông báo phát hiện này cho các thành viên khác và ra lệnh tạm thời chuyển hướng điều tra, tìm kiếm những trường hợp tương tự.
Ở phía bên kia, Tống Thi lén lút rời khỏi tầm mắt của Lục Vân Phi, quay lại góc hẻm mà cô đã ghi nhớ từ hôm qua.
Cô ta áp sát tường, cố gắng tránh những đống xác bề bộn gây buồn nôn dưới chân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!