Ngự Hồ Thành mà Cố Trì từng đề cập cách Tổng bộ ít nhất bốn ngàn kilomet, ban đầu dự kiến phải mất tận mười ngày mới có thể đến nơi.
Nhưng mọi người nhận ra có điều gì đó không ổn vào ngày thứ tư sau khi rời khỏi Tổng bộ.
Lãnh đạo tối cao của Liên minh Nhân loại đã gọi điện cho họ, yêu cầu Cố Trì và mọi người phải khẩn trương lên đường tới khu an toàn số 23.
"Dù thế nào đi nữa, xin hãy cố gắng đến nơi càng sớm càng tốt. Nếu các cô các cậu có thể làm rõ nguyên nhân mất tích của những dị năng giả, chắc chắn sẽ có phần thưởng hậu hĩnh khi trở về Tổng bộ."
Lãnh đạo tối cao trực tiếp giao nhiệm vụ cho toàn đội thăm dò, nói chính xác hơn thì, đây không phải là giao nhiệm vụ mà là thúc giục tiến độ… Điều này trước đây chưa từng xảy ra.
Cố Trì không cần hỏi thêm cũng biết vấn đề nghiêm trọng đến mức nào. Trong một tháng qua, để làm rõ bí mật về sự biến mất của các dị năng giả ở Ngự Hồ Thành, Liên minh đã cử không ít đội thăm dò do các dị năng giả thành lập tới khu vực lân cận.
Nhưng giờ đây…
Có lẽ không có một ai trong số họ trở về.
Dị năng giả vốn là những người hiếm có trong vạn người, một khi mất đi số lượng nhiều như vậy, chính là tổn thất rất lớn đối với Liên minh. Thêm vào đó, hiện tại thiết bị dò tìm thủ lĩnh zombie vừa mới được phát minh, cần thiết phải có các dị năng giả dẫn đầu trong thời điểm quan trọng này… Nhưng lại xảy ra những chuyện như thế.
Trong khi đó, Tống Thi sau khi nghe được âm thanh từ thiết bị liên lạc thì tâm tư bỗng chốc lay động.
Phần thưởng mà Tổng bộ dành cho những người lập công lớn đã từng thu hút biết bao nhiêu dị năng giả.
Huống chi, lời hứa này lại thốt ra từ chính miệng của lãnh đạo tối cao Liên minh, quả thực không hề tầm thường.
Phần thưởng cuối cùng thậm chí có thể hơn chức danh "Chỉ huy cao cấp" của Cố Trì lần trước.
Chức vụ chỉ huy của Cố Trì chính là thành quả sau nhiều lần lập công lớn, được Tổng bộ đặc cách phong tặng.
Cô ta cũng chính là người đã biết đến Cố Trì vào ngày anh được phong chức.
Nhưng kể từ khi gia nhập đội thám hiểm cho đến nay, cô chưa từng được phong tặng bất kỳ chức vụ nào, ngay cả Mục Vũ, người có cấp độ dị năng thấp hơn cô, cũng đã được đặc cách phong làm trung úy thực thi song dị năng.
Nguyên nhân không gì khác ngoài việc cô chỉ là một dị năng giả biết trị liệu.
Tống Thi khẽ cúi đầu.
Nếu như trong nhiệm vụ lần này cô thể hiện xuất sắc, thì không cần phải nói, không chỉ Cố Trì mà tất cả những người sở hữu chức vụ tối cao trong Tổng bộ sẽ phải nhìn cô bằng con mắt khác.
Đến lúc đó, Trì Anh sẽ trở thành một dị năng giả bình thường, thì là cái thá gì trong mắt mọi người chứ?
Ngón tay cô đặt trên đùi hơi siết chặt.
Dù có mạo hiểm, cô cũng nhất định phải thử một lần bằng được!
…
Họ thậm chí còn tiết kiệm cả thời gian ngủ, Cố Trì, Lục Vân Phi, Lâm Huân và Mục Vũ bốn người thay phiên nhau lái xe, cuối cùng vào ngày thứ bảy đã đến được địa điểm mà Tổng bộ chỉ định.
"Đội trưởng, nơi này thời tiết lạnh lắm." Lục Vân Phi rụt cổ lại.
"Miền Bắc vốn đã lạnh, cậu mau thay áo ấm đã mang theo đi."
Cố Trì nhìn thấy đôi mắt vô hồn của Trì Anh dường như vẫn còn mơ màng, liền tiến lên vỗ nhẹ vào mũ của cô.
"Trì Anh, cô cũng đi thay đồ đi."
Trì Anh siết chặt tay đang để trong túi áo, nắm chặt mặt dây chuyền có linh thạch đen đỏ trong lòng bàn tay.
Cô hơi cau mày lo lắng, thở dài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!