Chương 39: (Vô Đề)

Cô trở về phòng nghỉ ngơi, nằm ườn trên giường khoảng mười mấy phút, rồi mở giao diện hệ thống lên xem tổng số điểm.

1.890.000 điểm.

"Hí hí hí." Cô che mặt cười trộm, vui vẻ lăn lộn một vòng.

Thật không uổng công cho sự vất vả của cô trong hai tháng qua!

Suốt quãng thời gian này, cô đã đến không ít lần đến khu an toàn cấp A. Thậm chí, có những lúc toàn đội không đi ngang qua khu cấp A nào, cô còn phải thức dậy nửa đêm, băng qua hàng chục cây số để bí mật tiếp tế vật tư cho các đội viện trợ.

May mắn thay, sự nỗ lực ấy đã có thành quả.

Giờ đây, điểm số vẫn đang từ từ tăng lên mỗi ngày, dù không làm gì nữa thì chẳng bao lâu cũng có thể chạm mốc hai triệu điểm.

[Hì hì hì.]Hệ thống cũng vui vẻ bật cười theo cô.

"Sắp đạt được hai triệu điểm rồi! Chúng ta sắp cứu được thế giới rồi, hệ thống à!"

[Khụ khụ, chưa nhanh đến thế đâu.]Hệ thống cố gắng kìm nén sự phấn khích.

[Dù ngài có giao thuốc cho Viện Nghiên cứu, họ vẫn cần thời gian để kiểm nghiệm thành phần mà.]

Nhưng điều đó chẳng ảnh hưởng gì đến tâm trạng hạnh phúc của Trì Anh. Cô cứ nhìn các con số ở bảng điểm trên giao diện hệ thống, cười ngẩn ngơ suốt nửa ngày.

Cốc cốc!

"Trì Anh!"

Giọng nói vang lên, cô đã đoán ngay là Vân Linh đang gõ cửa.

Trì Anh nhanh chóng đứng dậy, mở cửa cho cô ấy.

Thấy cảnh tượng bên ngoài, cô há miệng, nhưng mãi không thốt ra được lời nào.

"Tôi nghe giáo sư Vu nói mọi người chỉ ở đây hai ngày thôi. Vậy nên tôi đã mang cho cô ít cải bắp rồi!"

"... Tôi cảm ơn." Trì Anh nhìn cây cải bắp khổng lồ không thể nhét vừa qua cửa phòng, bỗng chốc rơi vào trầm tư.

Chút nữa làm sao để mang nó vào phòng đây?

Rầm.

Tiếng đóng cửa vang lên từ phòng bên cạnh.

Trì Anh ló đầu ra nhìn thử, thấy Cố Trì bước ra từ căn phòng bên, trên tay còn ôm một chiếc bình thủy tinh lớn.

Thấy cây cải bắp khổng lồ, Cố Trì giật mình, suýt làm rơi chiếc bình: "Đây… Đây là cải bắp?"

Vân Linh gật đầu xác nhận.

Cố Trì cũng đơ ra một lúc giống như Trì Anh ban nãy, không khí bỗng im lặng.

Cuối cùng, vì không thể nhét cây cải bắp vào trong phòng, Trì Anh đành phải miễn cưỡng tạm đặt nó vào nhà kính của Cố Trì.

"Cô nếm thử xem, chắc là không còn chua nữa rồi." Cố Trì mở nắp lọ chanh ngâm.

Thấy cây cải bắp cô đem tặng bị đưa vào nhà kính của người khác, Vân Linh hơi bực mình, giờ lại thấy Cố Trì mang lọ chanh vào phòng Trì Anh ngay trước mắt, cô càng cau mày khó chịu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!