Chương 35: (Vô Đề)

"Có vấn đề gì, các người cứ hỏi đi!" Người đàn ông có vết sẹo vui vẻ cười: "Hì hì, tôi cảm giác mấy người không phải là kẻ xấu. Vừa rồi do chúng tôi đã bực bội vô cớ, xin lỗi nhé, ha ha."

Cố Trì: "…"

Những người khác: "…"

Hóa ra là bực bội vô cớ… Thật tùy tiện!

"Các người vừa nói, khu an toàn mà các người ở bị zombie tấn công? Có phải bọn chúng hành động tấn công tập thể và có ý thức không?"

"Hả!" Người đàn ông ngạc nhiên: "Sao cậu biết được!"

Sau đó hắn tiếp lời: "Tôi tuy không phải là dị năng giả, nhưng thân thể khỏe mạnh nên cũng có khả năng tự vệ bản thân. Từ khi dịch virus zombie bùng phát, tôi đã gặp không ít các loại zombie. Nhưng tình huống vào vài ngày trước thì tôi thật sự chưa từng chứng kiến bao giờ, những zombie đó như thể đột nhiên có trí óc, bọn chúng biết hợp tác vậy!"

Quả nhiên như những gì anh suy đoán…

Cố Trì tiếp tục hỏi: "Các người gặp tình huống này ở khu an toàn nào? Có địa điểm cụ thể không?"

"Có, nhưng mà người dân sinh sống ở khu vực đó thoát ra không nhiều, còn lại hầu hết đều…" Người đàn ông có vết sẹo chưa nói hết câu, nhưng mọi người có mặt đều hiểu rõ.

"Ở đó đã không còn ai rồi, nếu các người muốn cứu đi cứu, e rằng cũng vô ích thôi."

"Mục tiêu của bọn chúng không chỉ có mỗi người dân… Nếu chúng ta không đi điều tra, sẽ còn nhiều người chết nữa." Cố Trì ngẩng mắt.

"Thôi tùy các người. Chúng tôi bị zombie tấn công ở khu an toàn cấp C phía tây thành phố Y."

"Khu an toàn cấp C?" Cố Trì trầm tư một lúc.

Anh thở dài: "Hóa ra là như vậy, không ngờ tôi chẳng nhận được một tin tức nào từ Tổng bộ."

Khu an toàn cấp C căn bản không có công cụ liên lạc với bên ngoài, vì số lượng người dân ở rất ít và là khu an toàn phân bổ rộng rãi nhất, nên Tổng bộ không có nhiều nguồn lực để trang bị thiết bị liên lạc cho mỗi khu an toàn cấp C.

Họ trước đây luôn nghĩ rằng mục tiêu của các thủ lĩnh zombie là những khu vực đông dân cư như cấp A và cấp B, nhưng lại bỏ qua những khu nhỏ như khu an toàn cấp C.

"Tôi còn một câu hỏi nữa. Cái này…" Cố Trì chỉ vào túi đựng bánh quy đã được người đàn ông cất đi: "Các người lấy nó từ đâu ra vậy?"

Trì Anh rụt cổ, sống lưng truyền đến một cảm giác lạnh buốt.

"Ôi, cái này à. Là vật tư do xe tiếp tế đưa tới, mà khu vực của chúng tôi thì do Liên minh phụ trách, nhưng vì khoảng cách xa, nên xe tiếp tế gửi hàng đến chỗ chúng tôi hầu như không còn gì."

Người có vết sẹo cảm thán: "Hôm đó họ bất ngờ mang đến vài thùng hàng. Thời gian qua tôi không có gì để ăn uống, gần như đã chết đói, giờ có thể đứng ở đây đều nhờ vào chỗ thức ăn đó."

Hắn ta bất ngờ nhìn Trì Anh với vẻ cảm kích: "Trì Anh, thật là một cái tên đẹp…"

Trì Anh chỉ cảm nhận được ánh mắt u ám của Cố Trì nhìn cô khá đáng sợ. Cô bất giác nuốt nước bọt, lặng lẽ cúi đầu.

"Cảm ơn nhiều." Cố Trì gật đầu một cái.

Sau khi từ biệt với mấy người đó, Trì Anh quay lại xe, mím môi co người lại như một con chim cút. Cô sẵn sàng chờ đợi Cố Trì lên tiếng hỏi về chuyện cái tên… 

Ánh mắt vừa nãy của anh, chắc chắn là đã hoàn toàn xác nhận rằng người đó chính là cô rồi.

Nhưng cho đến khi họ đến được khu an toàn, Cố Trì vẫn không hề nhắc lại về vấn đề này.

"Đội trưởng…" Lục Vân Phi nhìn ra ngoài, nơi đây cảnh vật xung quanh đã hoàn toàn bị bỏ hoang, khô cằn.

Khu an toàn cấp C thường được xây dựng với mục đích bảo vệ an toàn cho con người, nên tường của khu an toàn phải dày và kiên cố. Nhưng giờ đây, trước mắt họ, khu an toàn này đã bị phá hủy đến mức không thể nhận ra.

Bức tường dày vốn dĩ rất khó bị phá hủy, nhưng giờ đây bề mặt lại đầy vết lõm, nghiêm trọng hơn có những chỗ còn bị va đập đến mức thủng thành vài lỗ lớn…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!