Chương 26: (Vô Đề)

Trì Anh khó khăn len qua một đống xác zombie, vài phút sau cuối cùng cũng bị những xác chết dày đặc này chặn lại đến mức hơi mất kiên nhẫn.

A, bọn chúng hơi vướng đường.

Cô búng tay một cái, sau đó một ngọn lửa bùng lên xung quanh cô, lửa nhanh chóng lan ra bốn phía.

Cháy thành tro rồi thì sẽ không vướng nữa.

"Cứu mạng! Cứu mạng!"

Có người?

Trì Anh dừng động tác, nhìn về hướng phát ra âm thanh. Là ở phía bên trái, nơi ngọn lửa yếu hơn, hình như là từ phía sau truyền đến.

Cô đi đến gần.

Một thanh niên có vẻ ngoài tuấn tú chui ra từ bên cạnh đống lửa, hai tay ôm đầu, hình như rất sợ lửa.

Hắn ta nhìn thấy Trì Anh, như bắt được cọng rơm cứu mạng, mừng rỡ như điên: "Cô là dị năng giả đúng không!"

Trì Anh khẽ nhíu mày: "Anh là?"

Nhớ đến tình hình ở đây, cô đưa tay ra: "Anh mau ra đây đi, ở đây có lửa, rất nguy hiểm."

Bạch Thanh lập tức gật đầu, sau đó nắm lấy tay cô. Trong nháy mắt, bản năng zombie của hắn ta gào thét, muốn hắn ta cắn mạnh một cái vào cánh tay trắng nõn kia.

Nhưng may mắn thay, là thủ lĩnh nên hắn ta hoàn toàn có thể kiềm chế h. am m. uố. n của mình.

[Ký chủ, cháy gần hết. Cháy nữa thì không khống chế được ngọn lửa nữa đâu.]

Lúc này Trì Anh mới ngẩng đầu, sử dụng dị năng hệ Thủy để dập lửa.

Bạch Thanh nhìn cô, trong lòng thoáng qua một tia kinh hãi.

Dị năng giả của loài người vậy mà đã mạnh đến mức này rồi sao?

Nếu như vậy, kế hoạch thay thế loài người thống trị thế giới của chúng e rằng rất khó thực hiện.

Hắn ta đè nén cảm giác hoảng loạn trong lòng, bình tĩnh nghĩ: Không, vẫn còn cách khác.

Con người này là do Liên minh nhân loại phái đến, chỉ cần lợi dụng cho tốt, nói không chừng mình có thể trà trộn vào Liên minh nhân loại. Một khi biết được kế hoạch tiếp theo của loài người, chúng giành được tiên cơ, vậy thì tỷ lệ chiến thắng sẽ tăng lên rất nhiều.

Trì Anh lại nhìn về phía Bạch Thanh.

"Sao anh lại ở đây? Vừa nãy có nhiều zombie như vậy, anh có bị cắn không?"

"Tôi không!" Bạch Thanh vội vàng nói: "Cô nhìn xem, trên người tôi không có vết thương, cũng không có dấu hiệu biến dị, tôi là con người!"

Trì Anh nghĩ đến điều gì, mắt sáng lên: "À! Đúng thật."

Bạch Thanh thở phào nhẹ nhõm.

Hơ, đúng là con người ngu ngốc.

Hắn ta giả vờ may mắn.

"Quái vật nhiều quá, tôi căn bản không thoát ra được, cứ luôn trốn trong thành phố này. Vừa nãy đột nhiên bốc cháy, tôi cứ tưởng lần này mình thật sự chết chắc rồi, may mà tôi gặp được cô, dị năng giả!" 

"Không cần khách khí."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!