Chương 19: (Vô Đề)

Vân Linh cúi đầu thấp hơn. Cô ấy c.ắ. n môi dưới, hơi ngượng ngùng nói: "Xin chào, tôi là Vân Linh."

Giọng nói rất nhỏ, nếu không phải Trì Anh có thính lực tốt thì gần như không nghe rõ. Cô ngẩn người gật đầu, rõ ràng vẫn chưa hoàn hồn sau cú sốc mười nghìn điểm tích lũy vừa rồi.

[Chủ nhân, ngài vừa làm gì vậy?]

Trì Anh: Không biết nữa…

Thấy cô đáp lại, khuôn mặt ửng đỏ vì căng thẳng của Vân Linh càng thêm đỏ bừng. Cô ấy mỉm cười với Trì Anh, dịu dàng nói: "Cô… Cô thật là tốt bụng."

Trì Anh đột nhiên ngẩng đầu, chợt hiểu ra. Ánh mắt cô nhìn Vân Linh ngày càng sáng.

Hệ thống lắp bắp nói: [Cô, cô, cô… Là cô ta sao?]

Trì Anh đáp lại hệ thống trong đầu, giọng nói không giấu nổi sự kích động: Thống! Đây là một đại gia!

[Đừng bỏ qua cô ta! Ôm chặt đùi!]

Trì Anh gật đầu mạnh mẽ trong lòng.

Vân Linh chỉ cảm thấy ánh mắt Trì Anh nhìn cô ấy vô cùng nồng nhiệt. Lần đầu tiên cô ấy được trải nghiệm cảm xúc thẳng thắn không hề che giấu như vậy, mái tóc đen nhánh cũng toát lên vẻ vui mừng.

Trì Anh… Cô ấy thật tốt bụng!

[Độ Thánh Mẫu cộng một trăm!]

Ánh mắt Trì Anh nhìn Vân Linh càng thêm dịu dàng.

A, nữ chính thật đáng yêu!

"Vân Linh, em sao vậy?" Thấy má cô ửng đỏ, Diệp Vô Hàn hỏi.

"Em không sao." Cô ấy lắc đầu.

Diệp Vô Hàn nở một nụ cười mà anh ta tự cho là rất phong độ, nói với Cố Trì: "Chưa giới thiệu với cậu nhỉ? Đây là Vân Linh, đồng đội mới gia nhập của chúng tôi."

"… Xin chào." Cố Trì ngẩng đầu, thái độ không rõ lạnh nhạt hay nhiệt tình, chỉ giới thiệu tên: "Cố Trì."

Diệp Vô Hàn: "…"

Chỉ vậy thôi sao?

Vân Linh luôn là người mà anh ta tự hào nhất, cho dù là năng lực hay dung mạo đều tuyệt đối là người xuất sắc. Mặc dù hiện tại trên danh nghĩa cô ấy vẫn chưa phải là người của anh ta nhưng anh ta tin rằng, cuối cùng Vân Linh nhất định sẽ trở thành người phụ nữ của anh ta.

Dù sao, ngay cả không gian linh tuyền cũng là vật sở hữu của anh ta, huống hồ là một linh thức sinh ra từ nó chứ?

Thế mà Cố Trì lại không hề có chút suy nghĩ nào khác, dường như chỉ coi cô ấy là một đồng nghiệp bình thường…

Diệp Vô Hàn cười lạnh trong lòng: Quả nhiên là kẻ đạo đức giả.

Anh ta không tin, Cố Trì lại không hề nảy sinh chút tà tâm nào sao?

"Chỉ huy Cố, anh vừa mới về, chắc vẫn chưa biết dị năng của Vân Linh nhỉ?" Người đàn ông bên cạnh Diệp Vô Hàn lên tiếng. 

Người đàn ông nhướng mày, vẻ mặt tự đắc: "Lần đầu tiên tôi được chứng kiến dị năng của cô ấy, thật sự không dám tin…"

"Vân Linh có năng lực giúp người khác tăng cường dị năng… Dị năng cấp năm hiện tại của tôi, là do cô ấy giúp tôi đột phá cách đây không lâu." Anh ta ngồi thẳng người, mong chờ Cố Trì lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Nhưng không có.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!