"Sao vậy?" Thấy cô mãi chưa hoàn hồn, Cố Trì mở lời hỏi.
"Ồ…" Trì Anh lắc đầu: "Không có gì. Lát nữa chúng ta đi đâu? Tới nơi cao nhất phía trước kia sao?"
Cô nhìn qua kính chắn gió phía trước, tòa nhà hình bán cầu khổng lồ ở đằng xa rõ mồn một trước mắt, nhưng xe chạy mãi mà vẫn không có cảm giác đang tiến lại gần nó.
"Ừ." Lục Vân Phi đáp.
Sau khi vào tổng bộ, cả người anh ấy rõ ràng đã thả lỏng, một tay cầm vô lăng, hoàn toàn không còn vẻ thận trọng thường ngày.
Anh ấy dựa vào lưng ghế, giọng nói đầy vẻ thoải mái: "Cái chỗ giống như quả bóng mà cô thấy chính là căn cứ chúng ta ở khi trở về."
"Tuy bây giờ nhìn có vẻ gần, nhưng thực tế vẫn còn phải đi một đoạn nữa. Căn cứ lớn hơn cô tưởng tượng nhiều. Bao quanh căn cứ toàn là nhà kính cao cấp trồng đủ loại cây trồng quý hiếm."
Anh ấy chợt nhớ ra điều gì, phấn khích nói: "Này, cô chưa thấy chỗ đội trưởng ở đâu nhỉ?"
Trì Anh lắc đầu.
Chưa nói đến việc chưa thấy chỗ ở, từ khi cô đến đây, ngay cả người cũng chưa gặp được mấy ai.
Cô nghiêng đầu nhìn Cố Trì, không hiểu sao Lục Vân Phi lại nhắc đến chỗ ở của anh.
Lục Vân Phi khoa trương nói: "Trời ạ, công nghệ cao cấp lắm! Bên cạnh nhà đội trưởng có một nhà kính lớn trồng đủ loại cây cỏ quý hiếm, tôi chỉ mới thấy một lần đã bị cậu ấy đuổi ra rồi, thật sự chỉ có thể dùng từ hoành tráng để hình dung."
Khóe môi Cố Trì hơi hướng xuống, dường như không tán đồng lắm. Anh giải thích với Trì Anh: "Đừng nghe cậu ta nói bậy. Chỗ đó là do tổng bộ phân chia, lúc đó tôi mới được phong làm chỉ huy cấp cao, ban đầu coi như là đặc quyền."
"Ban đầu? Vậy bây giờ không phải nữa sao?"
"Ừ. Sau đó vì dự án nghiên cứu của giáo sư Vu mà thiết bị của nhà kính đó lại là tiên tiến nhất, vừa đúng với nhu cầu của ông ấy, nên tôi đã cho ông ấy mượn chỗ đó để trồng một ít thảo dược."
"Ồ~"
"Tuy nhiên, bên trong thực ra vẫn còn một ít thứ tôi tự trồng… đủ loại rau quả rất khó thấy trong mạt thế, tôi đều trồng một chút."
Trì Anh ngẩng đầu, lại "Ồ" một tiếng.
Đây là đang… Khoe khoang sao?
Mãi không nghe thấy Cố Trì lên tiếng, đúng lúc Trì Anh tưởng rằng chủ đề này đã kết thúc thì anh lại như thản nhiên mà nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên lên tiếng: "Tôi nhớ, bên trong hình như có trồng một ít chanh."
"…Ồ." Trì Anh ngẩn người nhìn anh.
Có ý gì? Muốn, muốn cho cô nếm thử sao?
"Hử? Đội trưởng, chanh gì vậy…" Lục Vân Phi biến thành đứa trẻ tò mò, nghiêng đầu nhìn anh.
"…Không có gì."
"Ha! Đội trưởng, cậu có chuyện gì cũng giấu tôi! Tôi cũng muốn chanh, pha nước chanh uống. Sau mạt thế tôi bị thiếu vitamin nghiêm trọng rồi!"
Cố Trì nhướng mí mắt, lạnh nhạt nói: "Cậu nghe nhầm rồi, không có chanh."
"Chậc, đội trưởng cậu nhỏ mọn quá… Trước đây sao không phát hiện ra cậu keo kiệt vậy."
Trì Anh nghe hai người họ nói chuyện, bỗng nhiên cảm thấy hơi kỳ quặc.
Cô cẩn thận liếc nhìn Cố Trì đang căng mặt, cảm xúc kỳ lạ đó càng thêm mãnh liệt.
Thực ra, sự thật ban đầu cũng chẳng có gì không thể nói, chỉ là lúc trước cô bị yêu cầu nói "Di nguyện", có nhắc đến việc muốn ăn chanh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!