Chương 11: (Vô Đề)

Trì Anh ngạc nhiên ngẩng đầu.

Người chị ngủ cùng cô sáng nay đột nhiên nói với cô rằng Cố Trì muốn dẫn cô đi cùng. Cô vốn đã thấy có chút kỳ lạ, mà phản ứng vừa rồi của Cố Trì càng chứng minh điều này…

Nhưng tại sao anh lại đột nhiên thay đổi chủ ý?

Thấy cô ngẩn người, Cố Trì nhàn nhạt nói: "Không muốn sao?"

Trì Anh hoàn hồn, vội vàng lắc đầu, nói: "Muốn."

Cố Trì "Ừm" một tiếng, rồi nhìn về phía Mục Vũ và những người khác: "Mục Vũ, cô đưa giáo sư Lâm lên xe trước đi."

"Được."

Trì Anh không có đồ gì cần mang theo, chỉ đành đứng tại chỗ nhìn bọn họ hành động.

"Tôi sẽ đưa cô đến khu an toàn cấp B, còn lại là chuyện của cô." Cố Trì đột nhiên lên tiếng.

Biết anh đang nói chuyện với mình, Trì Anh gật đầu.

"Tuy nhiên, cô phải đi cùng chúng tôi đến Viện nghiên cứu Liên minh trước. giáo sư Lâm cần được đưa về tổng bộ trước."

Trì Anh tiếp tục gật đầu.

Cho dù lần này Cố Trì không cho cô theo, cô cũng sẽ rời khỏi đây. Muốn thu thập giá trị Thánh Mẫu, ở lại đây thì hoàn toàn không đủ, cô cần số lượng lớn người thì mới có khả năng hoàn thành mục tiêu hai triệu tích lũy trong vòng nửa năm.

Mà khu an toàn cấp A, cấp B đông người chính là lựa chọn tốt nhất để cô thu thập giá trị Thánh Mẫu.

Thấy mọi người đã chuẩn bị xong, Cố Trì đeo túi lên lưng, nói với Trì Anh: "Đi theo tôi."

Nghe vậy, Trì Anh đi theo bọn họ, cho đến khi những người khác leo lên thang ra khỏi khu an toàn, cô đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, đưa tay kéo ống quần của Cố Trì vừa mới leo lên thang.

"Cố Trì…"

Cố Trì cúi đầu, nhìn cô.

"Tôi có thể… Mượn anh một thứ được không?" Trì Anh cẩn thận dò hỏi: "Sẽ trả lại cho anh rất nhanh, tôi thề!"

Cô nhìn trái nhìn phải, nhỏ giọng nói gì đó.

Nghe rõ thứ cô muốn mượn, Cố Trì khẽ nhướng mày. 

Người sống sót ở căn cứ số 36 cùng với giáo sư Lâm tên là Trương Bân.

Cả anh ta và giáo sư Lâm đều sống sót từ căn cứ số 36, Cố Trì nghĩ chắc hẳn họ có rất nhiều chuyện muốn nói, liền để Trì Anh lên xe của Lâm Huân, để cô đi cùng với Mục Vũ và Tống Thi.

Ngồi trên ghế phụ xa lạ, Trì Anh vẫn canh cánh trong lòng sự nghiệp gọt thánh giá vĩ đại của mình, một lúc lại gọt một cái rất hăng say.

Khóe miệng Lâm Huân đang lái xe giật giật.

Tuy anh ấy không thân thiết lắm với cô gái mới đến này, nhưng cũng đã được chứng kiến những hành động kỳ quặc của cô. Nhưng dù vậy, đối mặt với hành vi này, anh ấy cũng không khỏi cảm thấy khó nói nên lời.

Ngược lại, Mục Vũ đã quen rồi, hỏi như không có chuyện gì xảy ra: "Này, cô định gọt bao nhiêu cái mới đủ đây?"

Cô ấy tốt bụng khuyên nhủ: "Đám zombie đó đã sớm không còn là con người nữa rồi, chỉ còn lại cái vỏ bọc của con người thôi."

Nghe vậy, Trì Anh lắc đầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!