Editor: Băng Ngư
.o0o.
Ngày hôm sau, Mặc Ly sớm một mình chạy đến bến tàu, bước lên hành trình đi đến đảo Izu. Mặc Ly tận tình tưởng tượng khi người phục vụ khách sạn phát hiện căn phòng lộn xộn như vậy, sẽ có vẻ mặt như thế nào.
– Cái gì? Hôm nay không có chuyến đi? – Địch Khải đứng trên bến tàu dùng tiếng Nhật thăm hỏi. Gió lớn thổi khắp nơi, trở ngại đường đi của những con tàu. Chẳng lẽ phân thân Sadako biết bọn họ muốn đến, đã bố trí đầy đủ chướng ngại vật?
– Chúng tôi cũng không có cách nào. Thời tiết như vậy cơ bản là không thích hợp di chuyển. – Ngư dân thu về lưới đánh cá, dùng tiếng địa phương đáp lời. Địch Khải phải mất một thời gian mới có thể phiên dịch lại thành tiếng Trung. Chủ Thần chỉ cung cấp phiên dịch khi đối thoại với nhân vật chính, còn nhân vật phụ và làm nền thì mặc kệ, thật là phục vụ không chu đáo!
– Vậy sao… – Địch Khải tiếng nuối thở dài một hơi, lập tức cười nói – Như vậy, tôi đã để sẵn tiền trong lưới đánh cá của ông rồi. Sayonara (Tạm biệt) ——
Ông nói xong liền nhảy xuống thuyền, tiếng motor gầm lên giận dữ, chiếc thuyền giống như bị bão cuốn đi chạy thẳng ra biển.
– Ô ô ô… Mấy người kia lên thuyền khi nào thế??? – Lúc này ngư dân mới phát hiện mấy người vừa rồi còn cười như hoa đã biến mất, thuyền của mình càng ngày càng xa, trong lưới đánh cá lại xuất hiện một xấp tiền mặt.
– Cùng hướng tới đường hàng hải vĩ đại nào! – Địch Khải đứng trước mũi thuyền, gió thổi tung bay chiếc áo choàng.
– Chú, chúng ta đang đi đến đảo Izu, không phải đi làm Vua Hải Tặc! – Huyền Phong cầm bản đồ phỉ nhổ.
– Đã đến lúc nên giải quyết mọi chuyện rồi! – Mặc Ly chà lau kiếm Kusanagi, chậm rãi nói.
– Này này… Lời thoại trước trận quyết chiến cuối cùng đấy là thế nào hả???
…
Nếu không nhắc đến gió bão và mưa lớn tàn sát bừa bãi, có thể nói bọn họ đi đường rất thuận lợi.
Mọi người đổ bộ trong một xó xỉnh nào đó trên đảo, quần áo ướt như chuột lột, quấn quýt trên người cực kỳ khó chịu.
– Tiếp theo… Chúng ta cần đi đến nơi này, đường đi nhanh nhất là xuyên qua rừng cây. Ở gần chỗ này, chúng ta có thể tìm đến miệng giếng nơi Sadako tử vong. – Địch Khải cầm bút vẽ một vòng tròn trên tấm bản đồ ướt đẫm.
– Mấy người là ai? – Đột nhiên một thiếu nữ bung dù phát hiện một đám khách không mời mà đến, cảnh giác nhìn bọn họ – Đang làm cái gì?
– Đi ngang qua.
– Mua xì dầu.
– Du lịch ngắm cảnh.
– Tìm kiếm đường hàng hải vĩ đại.
– Lạc đường trong phó bản khủng bố.
Rõ ràng là năm người không thương lượng trước, năm đáp án đầy màu sắc rực rỡ xuất hiện.
– …
Thiếu nữ hiển nhiên không thể hiểu được mấy đáp án kỳ lạ đó, ánh mắt ngày càng cảnh giác.
– Cô bé không cần khẩn trương. Chú có vấn đề muốn hỏi cháu. – Địch Khải mở ra trạng thái "cha"! Nở nụ cười ôn hòa đến gần thiếu nữ, cúi người xuống đối mặt với thiếu nữ – Bọn chú có một việc rất quan trọng cần phải làm. Xin hỏi, cháu có biết…
"Phanh ——!"
Thiếu nữ khó tin che phần bụng đổ máu, hai mắt trợn to nhìn Địch Khải vẫn mỉm cười ôn hòa, tay phải vẫn cầm súng lục, họng súng còn nghi ngút khói xanh.
– Cháu có biết, phân thân Sadako ở chỗ nào không?
Thiếu nữ ngã xuống đất, thân thể xuất hiện biến hóa kì dị —— đôi mắt lại đột nhiên trợn lên, toàn bộ tròng trắng tràn đầy tia máu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!